*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Thâm ngủ không yên, tác dụng phụ của thứ thuốc kia đếm chẳng hết —— Tim đập loạn, ác mộng, hụt hơi, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê y cảm thấy ngực mình như có một tảng đá lớn đè lên, không thể động đậy, váng đầu ù tai, chính là chứng “Quỷ áp giường” mà dân gian nói đến.
Phó Thâm dù người chưa tỉnh nhưng ý thức lại tỉnh táo, y yên lặng thả chậm hô hấp, thử chớp mắt, mãi đến khi khống chế lại được mí mắt, mới nâng tay vịn giường định ngồi xuống ——
Nhưng y quên mất chân mình bị què thật, từ đầu gối trở xuống không có chút cảm giác gì. Cánh tay và hông đồng thời dùng sức, lại vì dừng sức quá mạnh mà trọng tâm không vững, nghiêng người ngã “Rầm” xuống giường.
Giường trong phòng ngủ cũng không cao lắm, dưới đáy có bệ đạp, lúc té xuống bụng Phó Thâm bị bệ đạp cộm một chút, sau đó ngửa mặt ngã trên nền gạch lạnh lẽo, sót đập vang một cái, trước mắt y biến thành màu đen, hai lỗ tai ong ong không ngớt.
Nhưng còn chưa đợi y cảm nhận được đau đớn, cửa phòng ngủ đã bị đá toang ra, có người vọt vào trong phòng bế y lên. Trên ống tay áo của người kia mang theo cảm giác lành lạnh của đêm thu, lòng bàn tay lại ấm nóng.
Phó Thâm bị bế ngang, đầu dựa vào trước ngực người nọ, mặt dán vào quan bào gấm màu lam đậm. Vải vóc mang xúc cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dai/44150/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.