Từ Yến Châu một đường hướng về phía Nam, đi qua Quảng Dương, Bạch Đàn, khi đến Mật Vân, kinh thành đã ẩn hiện ở xa xa.
Thu đến trời lạnh, đất Bắc đổ trận tuyết đầu tiên, nhưng ở phụ cận kinh thần vẫn mát mẻ dễ chịu, thích hợp để xuất hành. Gần tới buổi trưa, một đội tinh kỵ dọc theo đường cái đi tới, người dẫn đầu phóng tầm mắt, thấy cách đó không xa có một quán trà dựng ven đường, liền nhẹ nhàng nhấc dây cương, thả chậm tốc độ, chờ xe ngựa phía sau chạy tới, liền nghiêng người gõ hai cái lên vách toa xe, xin chỉ thị: “Tướng quân, chúng ta đã chạy cả một đêm, hay là nghỉ chân một chút đã, rồi hẵng tiếp tục gấp rút lên đường?”
Màn xe hé ra một khe hở, thanh âm trầm thấp của nam nhân xen lẫn với mùi thuốc đắng bay ra: “Phía trước có chỗ nghỉ chân hả? Nghỉ ngơi tại chỗ đi, các huynh đệ cực khổ rồi.”
Nam nhân nọ nhận lệnh, đoàn người liền phóng ngựa lao nhanh về phía quán trà, nơi đi qua bụi tung mù mịt, khiến người đi đường nghỉ chân trong lều che nắng dồn dập liếc mắt.
Đội nhân mã này không có cờ hiệu, ai nấy đều mặc võ bào màu xanh có tay áo hẹp, vóc người rắn rỏi, khí thế nghiêm trang, dù không thể hiện thân phận, song trên mặt cũng viết ba chữ lớn “Không trêu nổi”.
Chủ quán kinh nghiệm phong sương lâu năm, đã quen thấy người đến người đi, cũng không nói nhiều. Nam nhân đầu lĩnh xuống ngựa, đưa ra một nén bạc nhỏ, lệnh cho thủ hạ đi uống trà nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dai/44148/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.