Nghiêm Tiêu Hàn khiêm tốn làm họa thủy, vờ như không phát hiện sóng ngầm mãnh liệt giữa Phó Thâm và Triệu Hi Thành.
Quan hệ mâu thuẫn giữa Bắc Yến quân và tân triều sớm muộn cũng sẽ phơi bày ra ánh sáng, Phó Thâm quả thực muốn trấn chỉnh lại non sông, nhưng cũng không thể có chuyện y ở tiền phương chém giết, để tân triều đi theo sau nhặt mót, cuối cùng hai tay trống trơn, chỉ được cái thanh danh “Trung thuận”.
Nguyên Thái đế đánh giá Phó Thâm là “Trung với thiên hạ mà không trung với vua”. Tuy ông gia tưởng tượng Phó Thâm quá mức dã tâm, nhưng câu nói này lại tương đối chính xác. Phó Thâm năm xưa chịu cúi đầu trước Nguyên Thái đế là vì y niệm tình cũ, còn đối với Tôn Duẫn Đoan thì không giống vậy. Đừng nói tình cũ, chỉ riêng những gì tân đế làm với Phó Lăng thôi, Phó Thâm đã không thể để yên cho hắn rồi.
Huống chi, Nguyên Thái đế còn đang yên lành ở Thục Châu, trước đây Phó Thâm chưa từng can thiệp vào chuyện phế lập, nhưng không có nghĩa là sau này y sẽ không xuất thủ quyết định ai là người ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Triệu Hi Thành bị Phó Thâm nói mấy câu mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm giác mình không nên vạ miệng, tự dưng đi nhắc đến Nghiêm Tiêu Hàn làm chi, mọi người cùng nhau vui vẻ bàn chuyện đánh Trường An không được sao?
Triệu tướng quân không biết nhiều về hai người Nghiêm, Phó, không biết quan hệ giữa hai người rốt cuộc là thế nào, lại càng không biết Phó Thâm nhất quyết đòi giữ Nghiêm Tiêu Hàn lại là có dụng ý gì. Có điều truyền thuyết “Chó săn triều đình tàn hại trung lương” đã ăn quá sâu vào lòng người, cho nên khi ông bình tĩnh ngẫm lại, liền cảm thấy khả năng lớn nhất là Nghiêm Tiêu Hàn trước đây làm bậy quá nhiều cho nên gặp phải báo ứng.
“Ý của hầu gia, tại hạ đã hiểu rồi,” Triệu Hi Thành thành khẩn nói, “Nếu Nghiêm đại nhân cũng không phản đối, vậy tất cả đều nghe hầu gia an bài.”
Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, Nghiêm Tiêu Hàn chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt hai người nhìn sang, ngoài cười nhưng trong không cười: “Được thôi. Cứ làm như thế đi.”
Đợi Triệu Hi Thành cáo từ đi khỏi rồi, Phó Thâm rút lại gương mặt lạnh lùng, lắc đầu cười to: “Nghiêm đại nhân, xem ra quan hệ của ngươi thật chẳng ra làm sao, nói vứt là vứt luôn, chẳng do dự chút nào hết.”
Nghiêm Tiêu Hàn cũng lắc đầu: “Thật không ngờ, chuyện như ‘cường thủ hào đoạt’, cũng có ngày xảy ra với ta.” (Cường thủ hào đoạt: cưỡng ép chiếm giữ hé hé:v)
“Cường với thủ cái gì,” Phó Thâm nói, “Đừng có bôi nhọ ta, rõ ràng là cưới hỏi đàng hoàng.”
Nghiêm Tiêu Hàn cố nhịn cười, lòng mềm nhũn như nước, dán tới gần đòi hôn, Phó Tâm hôn chụt một cái lên khóe môi hắn, kết quả bị Nghiêm Tiêu Hàn cắn ngược, đặt y trên xe lăn hôn một cái thật sâu.
Mấy ngày sau, chúng tướng tập hợp ở ngoài thành, cuộc chiến Trường An chính thức bắt đầu.
Trường An được gọi là Tây Kinh, là cố đô của tiền triều, mảnh đất trung tâm của Trung Nguyên. Trường An dân số đông đúc, phồn hoa chẳng thua kém gì kinh sư. Sau khi Thát tộc xuôi Nam xâm chiếm thì cũng xem nơi này là trọng trấn, cướp bóc trong thành suốt mấy ngày, bách tính khổ sở lầm than, nhà cửa hầu hết đều trống không. Khi Bắc Yến quân dẹp loạn những thôn trấn xung quanh, liền có không ít người lén lút chạy ra khỏi thành mật báo cho bọn họ. Nghe nói trong thành Trường An có rất nhiều du hiệp nghĩa sĩ, hay nhân lúc đêm khuya đến ám sát quan quân tướng lĩnh Thát tộc, bách tính thì thường đốt lửa ở cổng thành, khiến bụi mù bốc lên bốn phía, giả làm như thể đại quân tiến công.
Lương thảo đầy đủ, trong ngoài đồng tâm, chính là thời cơ tốt để công thành.
Ba mươi tháng năm, chư quân xông lên, Triệu Hi Thành là tiền quân, Bắc Yến thiết kỵ là trung quân, Tương Châu quân là hậu quân. Thát tộc tập trung bốn vạn quân ở ngoài thành Trường An. Tướng sĩ quân tân triều phần lớn là quân biên phòng chiến bại chạy trốn tới Giang Nam, ban đầu còn có phần sợ hãi, bị đại tướng Thát tộc Già Hộ phát hiện ra sơ hở, ỷ vào sức mạnh vung đao bừa bãi, xẻ ra được một con đường thoát khỏi tiền quân. Kỵ binh Thát tộc cùng nhau tiến lên, đội hình tiền quân bị chia rẽ, thân binh bên cạnh Triệu Hi Thành liên tục bị chém xuống ngựa, bản thân ông cũng chật vật, quân lính hoảng loạn kinh sợ. Đại tướng Thát tộc kia lại càng thêm hung mãnh, xung quanh tạo thành một khoảng trống không ai dám tới gần.
Giữa lúc nguy cấp, Nghiêm Tiêu Hàn dẫn theo một đội Bắc Yến quân tới, cứu Triệu tướng quân ra khỏi trùng vây, hét lên: “Tất cả ổn định! Binh sĩ mang lá chắn tiến lên, những người còn lại xếp Trường Đao Trận, chớ hoảng loạn!”
Triệu Hi Thành thở dốc còn chưa bình tĩnh lại, đã thấy Nghiêm Tiêu Hàn phóng ngựa xông lên như gió cuốn, tay cầm trảm mã đao, trong chớp mắt đã chém được mấy người, mang theo huyết khí dữ dội lao khỏi vòng vây quân địch, thúc ngựa tiến lên, vọt tới đối diện với Già Hộ.
Chiến trường dễ dàng khiến nhiệt huyết trong người xộc lên, Nghiêm Tiêu Hàn điên cuồng chém giết, nhưng trong lòng hắn biết rõ, vừa rồi phía cánh Đông của trung quân có phục binh man tộc đánh úp, Phó Thâm tạm thời không thể thoát ra để phối hợp với tiền quân, nếu tiền quân tan tác, trung quân bị hai mặt giáp công, vậy thì hôm nay bọn họ đừng mong trở về.
Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước, việc cấp bách hiện tại là trước tiên giết chết tên đại tướng Thát tộc to xác kia.
Nghiêm Tiêu Hàn xuất thân từ Phi Long vệ, chỉ huy tiểu đội quần ẩu thì còn được, chứ dẫn binh thì không có kinh nghiệm gì, cho nên hắn không cướp quyền chỉ huy của Triệu Hi Thành, mà chỉ một mình một ngựa so đao với Già Hộ. Phương diện này mới là thế mạnh của hắn.
Già Hộ ngồi trên ngựa, cao hơn Nghiêm Tiêu Hàn cả một cái đầu, tay cầm đại đao thép ròng, lực đao như dời non lấp bể, gió tấp vào cũng cắt người ta đau cả mặt. Nghiêm Tiêu Hàn không chơi cứng đối cứng với gã mà chọn cách linh hoạt khó lường, góc độ vừa chuẩn vừa mạnh, đao đâm thẳng vào chỗ yếu, quyết phải vờn gã đến chết.
Vừa rồi hắn đánh giá sơ qua tình thế, biết được tên Thát tử này là chủ lực của man binh, chỉ cần chặn được gã là Triệu Hi Thành bên kia sẽ bớt được việc, đương nhiên có thể tập hợp lại tái chiến với đối phương.
Hai người đánh khó phân thắng bại, tiếng thân đao va chạm như mưa rào rơi xuống đất. Trên chiến trường Già Hộ có lẽ chưa từng gặp qua loại đối thủ xuất thân từ đại nội nên bị ánh đao thoắt ẩn thoắt hiện kia làm cho hoa cả mắt, động tác tay nhất thời không theo kịp, bất cẩn để lộ sơ hở. Ánh mắt Nghiêm Tiêu Hàn trở nên lạnh lẽo, không chút do dự vung tay chém lên, lưỡi đao mỏng tựa như rắn độc luồn vào khe hở áo giáp, thuận thế vặn một cái, cắt phăng một cánh tay của Già Hộ như cắt đậu hủ ——
Phía sau bỗng truyền đến tiếng xé gió, hắn liếc nhìn lại, chỉ thấy một lưỡi đao sắc lạnh bổ xéo về phía lưng mình, là phó tướng của Già Hộ thấy tình thế không ổn nên xông lên hỗ trợ.
Dựa vào thế đao vừa rồi, đao thứ hai của Nghiêm Tiêu Hàn đã kề sát cổ Già Hộ, lúc này mà thu tay lại thì chẳng khác nào sắp thành lại bại, mắt hắn nhìn thẳng, không thèm phòng thủ, trong mắt giờ không còn vật gì khác, chỉ có huyết mạch đập thình thịch dưới lớp da cổ, bổ một đao thôi là có thể lấy được đầu của Già Hộ!
Một luồng máu tưới tung tóe phun ra, cảm giác cưng cứng khi lưỡi đao chặt đứt xương dường như vẫn còn lưu lại nơi đầu ngón tay. Cái đầu mở mắt trợn trừng rơi xuống móng ngựa, cảm giác đau đớn sau lưng lại không giáng đến như trong dự đoán.
“Sao ngẩn ra thế? Chưa giết người bao giờ à!”
Nghiêm Tiêu Hàn ngơ ngác nhìn lại, phát hiện Phó Thâm chẳng biết đã tới phía sau mình từ bao giờ, dưới chân y là một thi thể không đầu. Một tay y giữ cương, một tay cầm đao, máu nóng trượt theo mũi đao chảy xuống, dưới lớp mũ giáp là gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo như kết sương, khi nhìn kỹ tựa như có mũi băng đâm vào mắt hắn.
Thân binh lập tức vây lại, bảo vệ hai người kín kẽ.
Phó Thâm có vẻ muốn mắng người, song vẫn cố nhịn được, chỉ lạnh lùng nói: “Lại đây, đi cùng ta, đừng có chạy lung tung, nếu còn có lần sau thì sẽ không may mắn như thế nữa đâu.”
Nghiêm đại nhân vừa giết chết đại tướng Thát tộc nghe vậy thì phản ứng còn nhanh nhẹn hơn cả chó xù được huấn luyện, lập tức thúc ngựa chạy đến bên cạnh y.
Phó Thâm đanh mặt phát hiệu lệnh, lệnh cho tiền quân cầm trường đao, dựng lá chắn tiến lên. Bắc Yến thiết kỵ đã quét sạch phục binh, đại tướng Già Hộ cũng bị giết chết, kỵ binh Thát tộc mất đi chỉ huy, sinh lòng sợ hãi, tốc độ tiến công cũng chậm lại, bấy giờ quân Tương Châu từ đầu sau chạy tới, giáp công cùng Bắc Yến quân, thế cục đột ngột xoay chuyển.
Trận này kéo dài suốt bốn canh giờ, quân Hán chém đầu mấy vạn, cuối cùng tiêu diệt hết kỵ linh chủ lực của Thát tộc, tàn dư bại quân bỏ thành tháo chạy.
Giờ Tuất, Phó Thâm phân ra một tốp người đi truy lùng tàn binh, ba đội quân vào thành, bách tính đổ xô ra đường hoan hô chào đón, dâng tặng rượu thịt khao quân. Đến lúc này, Trường An mới khôi phục.
Thống kê thương vong, bố trí tuần thành, ứng phó với các quan sĩ…. Phó Thâm bận rộn cả một đêm, Nghiêm Tiêu Hàn cũng thức trắng một đêm cùng y, mãi đến khi trời sáng, Bắc Yến quân truy kích tàn binh mới trở về thành, nhốt những tướng lĩnh Thát tộc bắt được vào đại lao nha phủ, tạm hết bận bịu, mọi người mệt mỏi rã rời, ai nấy đều đi nghỉ ngơi.
Nơi đám người Phó Thâm ở là một tòa dinh thự của quan viên, tốt hơn cái nhà nát ở trấn Đường Lê không biết bao nhiêu lần. Nghiêm Tiêu Hàn hiếm khi nổi bệnh sạch sẽ, tắm rửa nhiều lần mới gột được mùi máu tanh trên người đi, đến khi quay về phòng ngủ thì Phó Thâm tắm trước hắn đã dựa vào đầu giường thiếp đi rồi.
Bấy giờ hắn mới cảm nhận được nhịp tim của mình, từng nhịp từng nhịp đều đều, dường như theo một quy luật nào đó, chẳng chút nào gấp gáp. Trong khoảnh khắc, những tiếng la hét hỗn loạn rốt cuộc cũng xa dần, động tĩnh nhỏ bé từ tứ phía truyền vào trong tai, như thể từ Tu La địa ngục trở về nhân gian, cả người một lần nữa sống lại.
Hắn đứng ngơ ngẩn tại chỗ trong phút chốc, đến tận khi tiếng hô hấp dài đều của Phó Thâm dừng lại, nhắm mắt uể oải hỏi: “Sao thế, đang đứng phạt đấy à?”
“Hả?” Nghiêm Tiêu Hàn bỗng chốc hoàn hồn, đi tới bên giường, để y nằm sát vào bên trong, mình thì nằm xuống bên cạnh y: “Sao lại tỉnh rồi?”
“Ngươi cứ đứng ngây ra ở đó, sao ta không tỉnh cho được?” Phó Thâm che miệng ngáp một cái, vươn người ôm lấy bờ vai hắn, khẽ chạm vào vết sẹo ở nơi ấy: “Hôm nay….. Không, hôm qua, ngươi hơi bất cẩn đấy, giờ ta không mắng ngươi nữa, ngươi tự rút kinh nghiệm đi.”
“Là ta quá nóng vội,” Nghiêm Tiêu Hàn ngoan ngoãn nhận sai, cách một lớp áo đơn mỏng manh ôm lấy tấm lưng gầy của y, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng sao ngươi phát hiện được vậy? Hai ta cách xa thế cơ mà.”
Phó Thâm không trực tiếp trả lời, mà ung dung hỏi: “Nếu như ngươi trúng một đao ngay dưới mắt ta, vậy ta cũng không cần sống nữa. Mệt rồi, ngủ thôi.”
Nghiêm Tiêu Hàn không truy hỏi, cẩn thận nghĩ suy một hồi, cảm thấy dường như trong lúc vô tình mình đã tìm kiếm được chút nhu tình giấu kín dưới lớp giáp sắt của Phó tướng quân.
Hắn lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, chưa từng ra chiến trường, kinh nghiệm lâm trận đánh địch gần như bằng không. Giám quân tuy không cần xuất chiến, nhưng Phó Thâm không yên lòng cho nên nhất định phải giữ hắn ở bên cạnh mình để trông chừng, kẻo đao kiếm không có mắt, lại ngộ thương hắn.
Trên chiến trường, vì cứu Triệu Hi Thành mà hắn phải đón đầu nghênh địch. Nếu không phải Phó Thâm luôn phân tâm lo lắng cho hắn thì sao có thể đúng lúc đỡ thay hắn một đao kia?
“Sao ngươi có thể tốt đến vậy chứ?” Nghiêm Tiêu Hàn nhìn gương mặt say ngủ của Phó Thâm, cảm thấy dường như mình mơ hồ nếm được vị ngọt của kẹo hoa quế, nằm miên man nghĩ: “Mình sắp nhịn không nổi rồi.”
Đến khi mọi việc trong thành Trường An kết thúc, Nghiêm Tiêu Hàn liền tìm cớ mang Phó Thâm ra khỏi thành. Hai người chậm rãi đi men theo sơn đạo, ngắm nhìn hoa rừng rực rỡ, khi tới giữa sườn núi, một ngôi miếu chạm trổ bạch ngọc xuất hiện ở cuối sơn đạo rợp bóng cây.
Nghiêm Tiêu Hàn lặng lẽ cười, kéo tay y đi vào trong, chẳng mấy chốc, toàn bộ cảnh tượng đều hiện ra. Bên trong là một biệt nghiệp xây dựa lưng vào núi, đình đài lầu các trùng điệp đan xen, hoa cỏ thấp thoáng, suối chảy róc rách, nhìn sơ một lượt, diện tích ít nhất cũng phải ngàn mẫu, không phải đại phú hào thì không thể có được cơ ngơi bậc này.
“Ngọn núi này tên là núi Song Bạch, trên núi có rất nhiều suối nước nóng,” Nghiêm Tiêu Hàn dẫn Phó Thâm xuyên qua hành lang, vòng qua phòng chính, đi đến hồ nước nóng nghi ngút sương trắng ở đằng sau, “Sơn trang này là tài sản riêng của nghĩa phụ ra, sau khi ông ấy cưỡi hạc về Tây, nó liền thuộc về ta. Ôn tuyền có thể xua tan bệnh tật, ta vẫn luôn muốn mang ngươi đến, khổ nỗi chẳng có thời gian. May là bây giờ cuối cùng cũng được toại nguyện, hầu gia nhìn xem, có hài lòng không?”
“Người so với người chỉ muốn chết,” Phó Thâm than thở, “Nhìn cha ngươi xem, để lại cho ngươi ôn tuyền biệt trang, còn cha ta thì để lại cho ta một đám đàn ông to xác thô kệch.”
Nghiêm Tiêu Hàn từ sau lưng vòng tay ôm lấy y, mỉm cười nói: “Không sao, biệt trang và người đều là của ngươi.”
Phó Thâm nhíu mày: “Có chuyện tốt đến thế ư?”
Bàn tay Nghiêm Tiêu Hàn bắt đầu xấu xa cởi đai lưng y, hắn nghe thế bèn hôn lên mặt Phó Thâm một cái, dõng dạc nói: “Lần trước đã bảo là cưới hỏi đàng hoàng, vậy chi bằng…. hầu gia và ta cùng làm chút chuyện mà sau khi cưới hỏi đàng hoàng mới có thể làm nhé?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]