*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe nói nếu nghiện Thu Dạ Bạch, ba ngày đầu là nguy hiểm khó khăn nhất, Nghiêm Tiêu Hàn nghe lão đại phu nói vậy, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa, không ngờ bên cạnh lại có một Tĩnh Ninh hầu “Không gì không thể”, đoạn hồi ức đáng lẽ phải đáng sợ u ám này lại được ngọt ngào bao phủ, không còn quá thống khổ nữa.
Có điều mỗi khi cơn nghiện phát tác là hắn liền ngu ngu ngơ ngơ, mặc dù trước đó đã nhiều lần nhắc nhở bản thân không được đòi hỏi vô độ, nhưng sau khi tỉnh dậy, mới phát hiện Phó Thâm đã bị mình giày vò đến sức cùng lực kiệt.
Qua hai ngày, Nghiêm Tiêu Hàn cảm giác trạng thái không biết trời trăng, bốn bề tối tăm kia đang từ từ biến mất, bèn đề nghị trở về miếu Hồ Tiên và thôn Khê Sơn điều tra một chút.
Hiện tại ngày nào Phó Thâm cũng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, uống canh thập toàn đại bổ như uống nước, nghe vậy thì lười biếng nói: “Lúc đầu hứa với ta thế nào? Mới đó đã quên rồi.”
Nghiêm Tiêu Hàn: “Xử lý xong sớm trở về sớm, việc này cũng không thể kéo dài mãi được.”
Phó Thâm cười xùy, vươn tay gãi gãi cằm hắn: “Đừng làm như ta bắt nạt ngươi chứ, ra vẻ đáng thương cho ai xem hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn nắm lấy tay y, kéo đến bên môi hôn một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dai/2099400/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.