Bao nhiêu tình ý ái muội đều bị một câu này đánh tan. Nghiêm Tiêu Hàn mắc nguyên cục tức ở cổ họng, nghẹn một hồi lâu, tức đến độ bật cười.
Hắn nhìn ra rồi, Phó Thâm chỉ gọi cho sướng miệng thôi, ngoài mạnh trong yếu, thực tế chẳng hiểu cái rắm gì, lại còn dùng cái kiểu đùa bỡn tiểu cô nương để đối phó với hắn.
Cũng không chịu mở mắt ra mà nhìn xem, kẻ bị y đắt dưới thân rốt cuộc là cừu nhỏ nín nhịn chịu đựng, hay là dã thú ẩn nhẫn che giấu răng nanh.
Phó Thâm vẫn thì thầm dỗ dành ở bên tai, Nghiêm Tiêu Hàn thì lại không rung động đến độ suýt mất khống chế như vừa rồi nữa, chỉ là nhìn dáng vẻ y như vậy, cảm thấy đáng yêu, cầm lòng không đặng muốn trêu đùa.
Vì thế hắn hơi điều chỉnh tư thế, để Phó Thâm nằm sấp thoải mái một chút, vờ như mình thật sự bị y đè ngã: “Gọi thêm một tiếng nữa, có được không?”
Phó Thâm nghe lời gọi: “A Hàn.”
Nghiêm Tiêu Hàn lại bảo: “Không phải cái này.”
“Thế ngươi muốn nghe cái gì?” Phó Thâm mơ màng cười một tiếng, gương mặt tràn đầy ôn nhu và lưu luyến, khiến cả căn phòng sáng bừng lên: “Tâm can bảo bối…… Giải ngữ hoa…..?” (Giải ngữ hoa: ý chỉ mỹ nhân thông tuệ giỏi đoán lòng người.)
Nghiêm Tiêu Hàn thấy buồn cười.
Hắn ngẩng đầu lên, nghênh đón nụ hôn nhẹ mà thân mật của Phó Thâm, một tay luồn vào mái tóc dài buông xuống của y, vẫn bất mãn yêu cầu: “Cũng không phải, muốn gọi như lúc trước ấy.”
Phó Thâm bối rối: “Gọi là gì cơ?”
Đầu Phó Thâm giờ mênh mang như biển, đâu có nhớ được lúc trước mình từng nói cái gì. Trong tính cách của y kỳ thực có khuynh hướng để tâm vào chuyện vụn vặt, chẳng qua lúc thường không tỏ rõ, nhưng một khi rượu vào, đặc điểm này sẽ lập tức phóng đại lên. Y bị hỏi câu này, liền quẳng Nghiêm Tiêu Hàn sang một bên, mình thì chăm chú suy nghĩ.
Nghiêm Tiêu Hàn nhịn cười nói: “Cầu ta đi, ta cho ngươi biết.”
Phó Thâm vô cùng khí phách: “Không cần, tránh ra.”
“Không cầu ta à?” Bàn tay hắn tiến vào trong áo, đưa tới phần hông sau rồi chầm chậm vuốt ve mơn trớn, khiến Phó Thâm bất giác cau mày, thoải mái thì có thoải mái, nhưng không hiểu sao cứ thấy nong nóng.
“Không muốn biết thật sao?” Nghiêm Tiêu Hàn tha thiết dụ dỗ: “Ngươi vừa mới nói, ai muốn thương ta?”
Phó Thâm quả nhiên bị dăm ba câu của hắn dắt mũi, hàm hồ rầm rì: “Ca ca….”
Nếu Nghiêm đại nhân thật sự có đuôi thì giờ chắc hẳn đã vểnh cao tận trời rồi. Hắn dỗ dành: “To lên chút, không nghe rõ.”
Phó Thâm bao năm rồi chưa gọi ai như vậy, dù đang say cũng cảm thấy mất thể thiện, nhất quyết không chịu lên tiếng. Nghiêm Tiêu Hàn làm bộ không vui: “Ngươi vừa mới đùa bỡn ta, giờ thì gọi ta một tiếng thôi cũng không chịu, định bội tình bạc nghĩa đúng không?”
Ở trong mắt Phó Thâm, người dưới thân bây giờ hai mắt phiếm đỏ, gương mặt ẩn tình, mi tâm cau lại, môi mỏng hơi mím, rõ ràng là bộ dáng bị đùa bỡn quá đáng. Y lập tức mềm lòng, cảm thấy mình thật hết cách với tiểu yêu tinh này.
Nhưng mà lời nam nhân nói trên giường đều không thể tin, vì vậy Phó Thâm rộng lượng thỏa hiệp: “Thiệt là…… Cứ phải cò kè mấy cái cỏn con này, ngươi là ca ca, được chưa? Ca ca, A Hàn ca ca, Mộng Quy ca ca, ngươi thích cái nào….”
Nhiều năm trôi qua, một tiếng gọi ca ca này vang lên, uy lực vẫn như trước, vẫn có thể khiến trái tim Nghiêm Tiêu Hàn mềm nhũn chỉ trong thoáng chốc.
“Đồ ngốc,” Lửa tình hừng hực như mãnh thú xổ lồng, hắn giữ chặt lấy eo Phó Thâm, đột nhiên trở người, ánh mắt trở nên sâu thẳm, “Ngoan, ca ca thương ngươi.”
Sáng sớm hôm sau, Phó Thâm ngồi ở trên giường, đầu đau nhức sau cơn say, vẻ mặt lạnh lùng nhìn sang Nghiêm Tiêu Hàn.
Say rượu không đánh người, không có nghĩa là tỉnh rượu rồi sẽ không đánh người.
Nghiêm Tiêu Hàn nhủ thầm may mà hôm qua không thật sự làm đến bước kia, hắn vẫn hi vọng chuyện động phòng là đôi bên tình nguyện, chứ không phải thừa nước đục thả câu. Tối qua chỉ là nhất thời động tình, dựa vào nhau thư giải rồi thôi. Phó Thâm đương nhiên cảm giác được, bây giờ mang vẻ mặt muốn giết người này, chủ yếu là do giận hắn thừa lúc mình say mà chiếm lợi, lừa y gọi “Ca ca” thật nhiều lần.
“Được rồi được rồi, đừng giận mà,” Nghiêm Tiêu Hàn lẳng lặng ôm y về lại trong ngực, nhân lúc trời chưa sáng nằm trên giường thêm chốc nữa, cất lời vô lại: “Tình thú trên giường thôi, so đo như vậy làm gì, hay để lần sau ta gọi ngươi? Đừng nói gọi ca ca, gọi đại gia cũng được, chịu không?”
Phó Thâm chọc chọc ngực hắn uy hiếp: “Cút cho ta.”
“Với cả, tối qua ngươi không thích sao?” Nghiêm Tiêu Hàn mỉm cười, thấp giọng bảo, “Ta tận tâm hầu hạ như vậy mà còn không cảm kích, hầu gia đúng là độc ác.”
Tai Phó Thâm đỏ ửng, tức giận nói: “Bảo bối, hầu gia hi vọng lần sau ngươi nằm ngửa ra, không cần phải chủ động như thế.”
Nghiêm Tiêu Hàn “Ồ” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn ngồi lên tự mình động à?”
Bởi vì vạ miệng, Nghiêm đại nhân bị “ôn hương nhuyễn ngọc” nằm trong ngực mình hất xuống giường, người dán vào chân tường, cong đuôi chuồn mất.
Nguyên Thái đế vì bệnh nên bãi triều ba ngày, sau khi tấu chương của Nghiêm Tiêu Hàn dâng lên, hôm sau hắn quả nhiên được triệu kiến. Thái độ của thái giám truyền dụ còn niềm nở hơn cả lúc trước, điều này chứng tỏ vấn đề.
Một là chuyện xấu xử lý tốt, bất luận chân tướng ra sao, chí ít hoàng thượng vẫn thỏa mãn với kết quả của hai vụ án này; hai là bệnh tình của Nguyên Thái đế rất nặng, ngoại trừ chư vị hoàng tử mỗi ngày tiến cung chăm nom, chỉ có vài vị lão thần tuổi cao đức trọng mới được triệu kiến, bên ngoài bàn tán sôi nổi, suy đoán gì cũng có. Nghiêm Tiêu Hàn có thể được hoàng thượng nhớ đến vào lúc này, đủ để xưng một câu giản tại đế tâm. (Giản tại đế tâm: thuộc Luận Ngữ thiên 20, ý chỉ hoàng đế biết được năng lực và chú ý đến.)
Địa điểm yết kiến là ở Dưỡng Tâm điện.
Nguyên Thái đế và hoàng hậu chẳng phải phu thê tình thâm, nhưng bao năm qua hoàng hậu cẩn ngôn thận hành, chưa bao giờ đi sai bước nào, Dương gia năm xưa lại có công giúp vua, cho nên dù không quá thích nàng, Nguyên Thái đế vẫn tương đối tín nhiệm. Nhưng Dương gia lại dám làm ra chuyện tai tiếng thế này ngay dưới mắt Nguyên Thái đế, bất kể là làm hoàng đế hay làm nam nhân, hành động này của hoàng hậu chẳng khác nào giáng vào mặt Nguyên Thái đế một cú bạt tai vang dội. (Cẩn ngôn thận hành: Lời nói, hành động cẩn trọng.)
Bệ hạ hiển nhiên bị kích động không nhẹ, lúc gặp ông ta Nghiêm Tiêu Hàn cũng hoảng hồn. Nam nhân cao cao tại thượng kia mang gương mặt bệnh trạng, đôi mắt luôn bễ nghễ nhìn xuống giờ đục ngầu u ám, mái tóc hoa râm, nào có chút phong thái của đế vương uy nghi cường đại, rõ ràng là dấu hiệu già yếu mục rữa.
Nguyên Thái đế nghe hắn thuật lại từng việc lúc trước, ban đầu động viên vài câu mang tính tượng trưng, sau đó bất ngờ chuyển đề tài, hỏi: “Mộng Quy, ngươi cảm thấy sau khi trẫm qua đời, trong mấy đứa con trai của trẫm, ai là người có thể gánh vác trọng trách lớn?”
Sau lưng Nghiêm Tiêu Hàn tức khắc đổ mồ hôi lạnh.
Làm thần tử, kiêng kỵ nhất là bẻm mép bè phái trong chuyện lập người thừa kế, trừ phi hắn chán sống rồi thì mới dám hỏi gì đáp nấy.
May mà tối qua hắn và Phó Thâm ngoại trừ hồ nháo thì còn nói được mấy câu chính sự, trong đó cũng gồm cả đáp án sẵn có. Nghiêm Tiêu Hàn lấy lại bình tĩnh, trước tiên nhún nhường nói: “Thần sợ hãi, không dám can dự vào việc nhà của bệ hạ.”
Nghiêm Tiêu Hàn liền sắp xếp lại lời Phó Thâm nói tối qua, thêm vào mấy câu ca tụng, nói lại với Nguyên Thái đế, ý chính là “Ngoài ngài ra không ai làm được cả, ngài phải giữ gìn sức khỏe, tiếp tục dạy dỗ các con”.
Lời nịnh hót này được Nguyên Thái đế ghi nhớ trong lòng, sắc mặt ông ta cũng dịu đi rõ ràng, ông ta trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài nói: “Trẫm không nhìn lầm ngươi.”
Thần tử bình thường có thể được thấy thiên nhan đã là may mắn cả đời rồi, Nghiêm Tiêu Hàn thì lại thường được Nguyên Thái đế giãi bày tâm sự, đây là cơ hội mà bao nhiêu trọng thần quyền thần cầu còn chẳng được. Nhưng hắn cũng không muốn cái đãi ngộ đặc biệt này, quá là đau tim, Nghiêm Tiêu Hàn thà đi xách đao chém người còn hơn.
Khen hắn xong, Nguyên Thái đế lại nói: “Theo như Cư Hữu ty tấu trình, hai nơi Kinh, Sở năm nay nộp bạc thuế ít hơn năm ngoái hai phần mười, điều tra thì thấy những nơi đó không có lũ hạn thiên tai, cũng chẳng có nhân họa, nhưng lại có một lượng lớn bách tính cầm cố ruộng đất, trở thành lưu dân. Trẫm đã lệnh cho Tề vương cuối tháng khởi hành, đến Kinh Sở tra rõ việc này, ngươi mang theo mấy người đi theo hộ vệ, nếu gặp tình huống khẩn cấp thì có thể tùy cơ ứng biến.”
Nói một thôi một hồi, thì ra là muốn phái hắn đi làm việc, Nghiêm Tiêu Hàn thầm bĩu môi, ai ngờ ngay sau đó Nguyên Thái đế lại nói: “Sau khi trở về, ngươi hãy dùng thân phận khâm sát sứ Phi Long vệ, vào Anh Hoa điện nghị sự.”
Lần này Nghiêm Tiêu Hàn hoàn toàn ngẩn cả người.
Anh Hoa điện nghị sự bắt đầu từ khi quốc triều mới thành lập, thái tổ gặp việc không quyết định được, thường sẽ triệu quần thần đến Anh Hoa điện trao đổi, lâu dần thành lệ.
Các hoàng đế đời sau mỗi khi vì bệnh tật hay chuyện khác mà không thể lo quốc sự, thì sẽ mở Anh Hoa điện nghị sự. Ban đầu chỉ tể tướng và đại học sĩ mới được tham gia, sau đó phạm vi từ từ mở rộng đến thượng thư lục bộ. Hoàng đế có việc không rõ, Anh Hoa điện sẽ làm trung khu, chúng thần cùng quyết quốc sự, bẩm tấu lên nếu được thiên tử phê chuẩn, thì có thể cho triều đình thi hành.
Từ khi Đại Chu khai quốc tới nay, chưa từng có tiền lệ võ tướng vào Anh Hoa điện nghị sự, chứ nói chi là võ tướng chẳng mấy đứng đắn như Nghiêm Tiêu Hàn —— Hắn là chó săn triều đình mà các văn thần thống hận nhất, là gian nịnh quyền thần hàng thật giá thật.
Có lẽ Nguyên Thái đế bệnh đến độ hồ đồ rồi, đưa Nghiêm Tiêu Hàn vào Anh Hoa điện, có khác nào ném một con sói vào giữa bầy dê?
Nghiêm Tiêu Hàn không biết mình xuất cung bằng cách nào, về nhà như du hồn phiêu đãng bằng cách nào, mãi đến khi Phó Thâm đẩy hạ nhân ra, bình tĩnh nói: “Tránh hết ra đi, ta thấy hắn tám phần mười là trúng tà rồi, không cần sốt ruột, cho hai cái bạt tai là đảm bảo hết bệnh liền.”
“…..” Hắn hoảng hốt nắm lấy tay Phó Thâm, ngơ ngẩn nói, “Kính Uyên, bệ hạ muốn mở Anh Hoa điện nghị sự.”
Phó Thâm khó hiểu: “Mở thì mở thôi, liên quan gì đến ngươi à?”
Nghiêm Tiêu Hàn gật gật đầu.
Phó Thâm: “Hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn: “Có liên quan đến ta.”
“Cái…..” Phó Thâm thoáng ngẩn ra, lập tức hiểu lời hắn nói có ý gì, tim y đập loạn cả lên, “Hoàng thượng cho phép ngươi đến Anh Hoa điện nghị sự?”
Một khi bước vào trung khu, tương đương với từ quan tam phẩn trực tiếp lên chánh nhất phẩm, mang ý nghĩa rằng hắn có thể tham dự vào quốc sự, chính thức bước lên đỉnh cao nhất của quyền lực.
Ngay cả người có địa vị siêu nhiên như Phó Thâm cũng không có tư cách tiến vào Anh Hoa điện, đủ để thấy ngưỡng cửa này cao đến mức nào. Hơn nữa Anh Hoa điện nghị sự luôn do văn quan độc chiếm, sự trọng văn khinh võ ở Đại Chu cũng bởi vậy mà thịnh hành, bao năm qua võ quan luôn bị văn quan đè trên đầu, nếu như Nghiêm Tiêu Hàn mở ra tiền lệ, vậy thì có lẽ tình thế trong triều cũng sẽ vì đó là biến đổi.
“Sao tự dưng lại…..” Phó Thâm khó mà tin nổi, “Đừng bảo hoàng thượng muốn….. Khụ, cái đó đó đấy chứ?”
“Không phải đâu.” Nghiêm Tiêu Hàn và y nắm tay nhìn nhau, bấy giờ hắn mới dần tỉnh táo lại, kể lại đầu đuôi chuyện trong cung. Với trí thông minh của Phó Thâm, y lập tức hiểu được ý hắn, hai người có chung một suy nghĩ.
—— “Hoàng thượng có lẽ không quá yên tâm với các hoàng tử.”
—— “Ông ta muốn dùng ngươi để kiềm chế các vị hoàng tử điện hạ.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ngàn vạn đầu mối hỗn loạn, Phó Thâm nhạy bén nắm bắt được trọng điểm: “Tại sao lại là ngươi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]