Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quà lễ



“May mà hai chúng ta hiểu rõ nhau, không thì giờ đã lôi ngươi ra đánh cho một trận rồi đấy,” Phó Thâm nói, “Can dự vào chuyện phế lập, đây là câu mà tướng quân trấn giữ Bắc Cương như ngươi nên nói sao?”

Du Kiều Đình nói: “Đao đã kề lên cổ rồi, còn cái gì mà không thể nói chứ? Ta chưa từng phát hiện ngươi là người không thực tế như thế đấy, là cam chịu hay đã sớm có dự tính rồi?”

Phó Thâm bị hắn nói trúng, liền nở nụ cười: “Theo ý của ngươi thì sao?”

Du Kiều Đình: “Thái tử thất đức, Tấn vương vô tài, những người còn lại đều tầm thường, chỉ có ——”

“Tề vương.” Phó Thâm cướp lời hắn, nói: “Về công, Tề vương điện hạ có hiền danh, về tư, muội muội ta là chính phi của hắn, cho nên ngươi cảm thấy hắn là người thích hợp nhất để kế thừa ngôi vị, sau này có thể trở thành một hoàng đế tốt?”

Du Kiều Đình gật đầu.

Phó Thâm: “Thanh Hằng, ngươi tỉnh táo chút đi, nếu như cuối cùng Tề vương điện hạ ngồi lên ngai vàng thì ta chính là ngoại thích đấy. Xưa nay ngoại thích đâu được mấy ai có kết cục tốt?”

“Đừng thấy hiện tại hắn khách khí với ta mà lầm tưởng, chờ hắn ngồi lên vị trí kia rồi, chỉ e sẽ biến thành kẻ hoàn toàn khác,” Y nói, “Ngươi và ta là tướng của một quân mà còn lo lắng đủ điều, hắn là chủ của vạn người, chuyện phải lo so với hai ta chỉ hơn chứ không kém. Năm ấy hoàng thượng và tiên phụ còn được xưng là ‘Quân thần tương đắc’, bây giờ tai họa bắt nguồn từ con trai ông ấy, cũng đâu có thấy hoàng thượng nương tay?”

Du Kiều Đình nghe y nói thì càng sầu não, tóc cũng sắp bạc đến nơi: “Theo như ngươi nói thì Tề vương cũng không được, vậy bên chính thống còn ai thích hợp nữa?” Hắn bỗng nhớ tới gì đó, giật mình nói: “Kính Uyên! Đừng bảo là ngươi muốn để Anh vương điện hạ…..”

Phó Thâm thẳng thắn thừa nhận: “Từng nghĩ tới rồi.”

Du Kiều Đình: “Tướng quân, ngươi nghĩ bạo thật đấy.”

“Thế nhưng không thể,” Phó Thâm nói, “Chỉ riêng thân thế thôi đã là một vấn đề lớn rồi.”

Du Kiều Đình: “Vậy ngươi……”

Phó Thâm: “Ta thường nghĩ, dù là hoàng thượng, thái tử hay Tề vương, vô luận ai ngồi trên long ỷ, bất kể là minh quân hay hôn quan, tại sao cuối cùng cứ luôn xem Bắc Yến thiết kỵ như khúc xương cá nuốt không trôi? Chẳng dối gạt ngươi, ta thậm chí từng dao động, cảm thấy có lẽ không phải là vấn đề ở hoàng thượng, mà sự tồn tại của Bắc Yến thiết kỵ, vốn đã là một sai lầm.”

Du Kiều Đình cũng thở dài thườn thượt.

“Nhưng Bắc Yến thiết kỵ trấn giữ Bắc Cương nhiều năm như vậy, cẩn trọng tận tụy, bảo vệ quốc gia, nào có lỗi gì?” Phó Thâm nói, “Bắc Yến thiết kỵ là lưỡi đao sắc của đất nước, đao không có lỗi, lỗi là ở người cầm đao. Chỉ cần còn một ngày chuôi đao nằm trong tay kẻ khác, thì chúng ta sẽ phải mãi mãi sống trong ngờ vực.”

Du Kiều Đình sợ ngây người bởi lời nói còn đại nghịch bất đạo hơn cả mình của Phó Thâm, hắn run rẩy nói: “Kính Uyên, ngươi….. ngươi muốn tạo phản ư…..”

“Hoảng loạn cái gì, không phải ta vẫn chưa làm gì hết sao?” Phó Thâm nhẹ nhàng cười, “Huống hồ ta cũng sắp thành thân rồi, ngày tháng yên bình còn chưa trải qua, sao tự dưng lại nghĩ quẩn muốn làm kẻ cô độc chứ.”

Du Kiều Đình thực sự không nhịn nổi nữa, chế giễu y: “Tướng quân, mau tém tém lại đi, mèo mù vớ chuột chết, đừng khoe khoang như thể lương duyên trời ban nữa.”

Phó Thâm: “……”

Nói huyên thuyên một tràng, kết luận là không thể tạo phản, không thể ép vua thoái vị, không giải quyết được vẫn là không giải quyết được, mà sầu thì vẫn tiếp tục sầu. Phó Thâm kỳ thực có một suy nghĩ mông lung mơ hồ, mà quá kinh thế hãi tục, nói ra chỉ sợ Du Kiều Đình phải gọi Đỗ quân y đến trị đầu óc cho y, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn kịp thời ngậm miệng.

Sắp tới giao thừa, không khí trong thành Yến Châu vui vẻ náo nhiệt, các tướng sĩ mệt nhọc cả năm, chỉ có ngày tết mới được thả lòng một chút. Cư dân trong thành luôn thân thiết với Bắc Yên thiết kỵ, suốt ngày đến phủ Phó Thâm tặng đồ. Thời điểm hạ nhân của Nghiêm phủ đánh xe vào thành, tìm tới phủ đề đốc, suýt chút nữa bị một nhấn chìm bởi một đống gà vịt ngan ngỗng to đùng trước cửa.

Phó Thâm đang ở trong viện, ăn thịt viên chiên bí chế của đầu bếp, uống rượu tán gẫu với đám Du Kiều Đình và Tiêu Tuân, nghe bảo kinh thành có người đến tặng lễ, rượu vừa uống vào liền xông ùn ùn lên não.

Y quên mất mình còn đang ngồi xe lăn, đỡ lấy bàn, vô thức muốn đứng lên, liền bị Tiêu Tuân lanh lẹ đè xuống: “Tướng quân, để ta đẩy ngài ra ngoài.”

Du Kiều Đình thắc mắc: “Ra ngoài làm gì? Gọi vào là được mà.”

Người đến là hạ nhân thường đi theo bên cạnh Nghiêm Tiêu Hàn, trước tiên dập đầu thỉnh an Phó Thâm, miệng gọi hầu gia, tuôn một bài chúc cát tường rồi cuối cùng mới nói: “Phủ chúng ta mang quà lễ đến, lão gia đặc biệt lệnh cho tiểu nhân đem chút đồ ăn tươi đến cho hầu gia. Mặc dù hầu gia không ở trong kinh nhưng vẫn có thể thưởng thức hương vị quê nhà. Đây là danh mục quà tặng, mời hầu gia xem ạ.”

Hai chữ “Chúng ta” lập tức đâm thẳng vào lồng ngực Phó Thâm. Du Kiều Đình cười phá lên, chế nhạo: “Nghe cái là biết ngay thân sơ xa gần. Tướng quân còn mỗi ngày nói Yến Châu là nơi chôn rau cắt rốn cơ đấy, bây giờ nhìn xem, haiz, Kính Uyên, rốt cuộc nơi nào mới là cố hương của ngươi vậy?”

Phó Thâm mím môi, vung nạng đuổi hắn ra ngoài, điềm nhiên nhận lấy danh mục quà tặng, thưởng cho hạ nhân kia rồi bảo hắn lui xuống nghỉ ngơi, mình thì hào hứng mở hòm kiểm tra xem Nghiêm Tiêu Hàn tặng những gì dưới ánh mắt của bầy ngỗng.

Nghiêm Tiêu Hàn là một người vô cùng cẩn trọng, quan hệ giữa hai người không thể tiến triển quá nhanh, công phu mặt ngoài đã làm đủ rồi, bởi vậy phần quà lễ này rất quy củ, đều là mấy món dân dã và da lông bình thường, không có thứ gì khác thường, khiến người ta không bắt bẻ được lỗi nào.

Phó Thâm thở phào nhẹ nhõm, song lại có chút thất vọng vô cớ, thầm cười mình rỗi hơi. Đương lúc thất thần, y bỗng nghe Du Kiều Đình kêu “A” một tiếng: “Lạ ghê, mùa này còn có chim nhạn cơ à?”

Trong hòm đựng thức ăn thứ nhất có một cặp chim nhạn đông, Tiêu Tuân và Du Kiều Đình mỗi người xách một con, vừa xem vừa tấm tắc: “Chỗ chúng ta toàn là rừng sâu núi thẳm, muốn món dân dã gì mà chẳng có, ta còn thắc mắc vị Nghiêm đại nhân thông minh sáng suốt này sao lại tặng đồ ăn đến đây, vòng vo một hồi ra là vì hai con chim nhạn này! Có đúng không hả Trùng Sơn?”

Tiêu Tuân ở bên cạnh gật đầu lia lịa: “Đúng, vì chim nhạn.”

Phó Thâm lạnh lùng nói: “Nói vớ va vớ vẩn gì đó, làm như chưa từng thấy chim nhạn bao giờ ấy? Tiền đồ đâu.”

Du Kiều Đình lại cứ om sòm: “Đây là chim nhạn bình thường sao? Đây là chim nhạn dùng trong lục lễ đấy hầu gia!”

“Câm miệng, còn cần ngươi nói chắc, ta không biết lục lễ có chim nhạn sao?” Phó Thâm vờ như không có gì, kéo áo choàng lông lên trên, để cho cổ áo lông che khuất tai, nói: “Có qua có lại, Trùng Sơn đi tìm hai tấm da hươu về đây, đợi đến mười lăm đưa làm quà đáp lễ cho hắn.”

Phó Thâm và Nghiêm Tiêu Hàn mắt đưa mày lại với nhau, cuối cùng người xui xẻo lại là Tiêu Tuân. Tiểu Tiêu tướng quân rất không cam tâm, có chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng, vì vậy bèn lôi tên chúa gây sự Du Kiều Đình đi cùng.

Phó Thâm rốt cuộc cũng được yên tĩnh, chậm rãi thở ra một luồng khí nóng bỏng từ trong cổ họng, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều chếnh choáng thiêu đốt.

Y cúi người xem một chiếc rương khác, quả nhiên phát hiện một món lễ vật nữa dưới đáy hòm bằng da thuộc: Một đôi bao đầu gối bằng lông được may thủ công.

Một cặp chim nhạn, một đôi bao đầu gối, giá trị chỉ mấy lượng bạc, hai rương đồ lớn còn lại, tất cả đều là vật làm nền cho hai món lễ vật này.

Phó Thâm không biết nên khen hắn quan tâm chu đáo hay nên mắng hắn là đồ phá của nữa. Cẩn thận ngẫm lại, cái tên Nghiêm Tiêu Hàn này xưa nay vẫn luôn là cái đức hạnh đó, ôn nhu săn sóc cũng giống như tiêu xài vậy, cho đi chẳng chút nào keo kiệt, mà chân tâm thì chỉ có một chút nhỏ bé, lại còn chẳng ngọt ngào gì, cứ giấu ở trong một góc vừa sâu vừa tối.

Nhưng chút chân tâm ấy lại như ngọc dưới lớp đá, một khi lộ ra, sẽ khiến hết thảy chung quang trở thành đá sỏi.

Mười lăm tháng giêng, Nghiêm Tiêu Hàn nhận được quà đáp lễ từ Yến Châu, lễ vật thực sự cũng xen lẫn giữa một đống đặc sản Bắc địa: Hai tấm da hươu, còn có một miếng…… ngọc bội lăng tiêu.

Lễ vật độc đáo của Phó Thâm khiến Nghiêm đại nhân suýt chút nữa không ngủ nổi, cả buổi tối vẫn chưa hết ngạc nhiên lật xem ngọc bội. Lúc thì hoài nghi y biết được gì đó, lúc lại cảm thấy có thể Phó Thâm muốn mượn thứ này để bày tỏ ý nguyện “Nối lại tình xưa”. Nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ miên man, nhớ tới thần sắc dứt khoát của Phó Thâm năm ấy khi ném vỡ ngọc bội —— Y sẽ không định đoạn tuyệt một lần nữa đó chứ?

Nghiêm Tiêu Hàn vươn tay tìm chiếc tủ ở đầu giường, lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp gỗ đàn nhỏ, mở ra, bên trong lớp gấm đỏ thẫm bọc một miếng ngọc bội cũ. Năm ấy miếng ngọc bội bể nát tan tành, dù Nghiêm Tiêu Hàn tìm thợ thủ công tốt nhất, dùng vàng tu bổ song vẫn chẳng cứu vãn được. Ngọc bội loang loang lổ lổ, rạn nứt sần sùi, đâu chỉ chênh lệch một hai phần với miếng ngọc bội Phó Thâm mới đưa tặng, ấy thế nhưng Nghiêm Tiêu Hàn vẫn cất giữ nó cẩn thận như thể bảo bối.

Đến bây giờ hắn vẫn có thể nhớ lại sự hối hận của bản thân khi ngồi xổm trên mặt đất nhặt từng mảnh ngọc bể, sự tuyệt vọng khi trong lòng bàn tay đầy mảnh vỡ, nhận ra rốt cuộc không ghép lại nguyên vẹn được nữa. Nếu không nhờ người sửa chữa trí nhớ cao siêu, sợ rằng Nghiêm Tiêu Hàn sẽ vì chuyện này mà nuối tiếc cả đời.

Bảy năm trước, hắn mới vào Phi Long vệ chưa lâu, tuổi còn nhỏ, ngày nào cũng bị chỉ trích chế nhạo, hận không thể cầm đao giết hết hủ nho trong thiên hạ. Cũng bởi vậy mà sinh lòng phản nghịch, chẳng biết giới hạn. Phi Long vệ xưa nay làm việc không từ thủ đoạn, Nghiêm Tiêu hàn cũng bắt chước học theo. Không biết là may mắn hay bất hạnh, vụ án đầu tiên mà hắn chủ sự, lại chính là án Kim Vân Phong.

Lần đầu tiên hắn “không từ thủ đoạn”, liền đá phải miếng sắt Phó Thâm này.

Bảy năm qua, chuyện cũ như thể một chiếc gông cùm cột ở chân, lại cũng như một sợi tơ nhện treo mệnh, khiến Nghiêm Tiêu Hàn tìm được một ranh giới rõ ràng, để hắn không đến nỗi hoàn toàn bước vào vũng bùn, hãm sâu trong đó.

Miếng ngọc bội suýt vỡ thành vụn, lại được miễn cưỡng ghép lại này như thể gửi gắm nguyện vọng nhỏ nhoi mà hắn chôn sâu trong lòng, lại chẳng thể nói ra. Đó là một lời xin lỗi mà hắn nợ Phó Thâm.

Xin lỗi.

Ta không muốn….. đoạn tuyệt với ngươi.

Hai miếng ngọc bội đặt song song trong hộp, bất kể là bể nát hay nguyên vẹn, đều óng ánh đẹp đẽ dưới ánh đèn, tựa như lời an ủi lặng lẽ đến từ đất Bắc xa xôi, đến từ ký ức xưa cũ, đến từ cái người mạnh miệng nào đó.

May mà, y sắp trở lại.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Chim nhạn mà Nghiêm Tiêu Hàn tặng là lễ vật cần thiết của nạp thái[1], tương đương với tới cửa cầu hôn. Da hươu mà Phó Thâm tặng lại gọi là “Lệ bì”, là lễ vật cần thiết của nạp trưng[2], ý là hôn ước đã định, nhà trai đưa sính lễ cho nhà gái, chuẩn bị kết hôn.

Hai người đều cảm thấy là mình cưới đối phương, chậc chậc chậc.

Chương sau hai người bọn họ sẽ kết hôn nha ~

******

★Chú thích:

[1]Nạp thái: Là lễ đầu tiên trong “Lục lễ” của phong tục kết hôn của người Hán, là bước khởi tiên của hôn nhân. Nhà trai nhờ người mai mối đến nhà gái để xin cầu hôn, sau khi được đồng ý thì mang lễ vật đến nhà gái.

Người cổ đại dùng chim nhạn làm lễ vật nạp thái, cũng không chỉ giới hạn mình chim nhạn, song chim nhạn vẫn là quan trọng nhất. Bởi chim nhạn là loài chim chung thủy, có thứ bậc già trẻ, luôn yêu thương che chở lẫn nhau, là biểu tượng của gia đình thuận hòa.

[2]Nạp trưng: Là lễ thứ tư trong “Lục lễ”, sau khi hai nhà đính hôn, nhà trai chính thức sang nhà gái tặng sính lễ thì mới có thể thành hôn.

Da hươu là lễ vật cần có trong lễ nạp trưng này, gọi là “Lệ bì”. Chữ “Lệ” nghĩa là phu thê, vợ chồng, cho nên vợ chồng lấy nhau cũng xưng là “kháng lệ (xứng đôi)”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.