*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ từ sâu xa đã tự có thiên ý, khiến miếng ngọc bội kia rơi trong tiểu viện ở huyện thành. Vận mệnh vô thường tựa như một bàn tay khổng lồ, dễ dàng dấy lên phong vân, khiến trời đất xoay vần, dễ dàng cắt đứt đoạn tình nghĩa thiếu niên chẳng còn ấm nóng, đã đến bước đường cùng này.
Đến tận bây giờ Phó Thâm vẫn không muốn hồi tưởng lại tình hình xác thực ngày ấy. Đời này y gặp phải rất nhiều chông gai gập ghềnh, sinh tử đại sự, chuyện nào cũng nghiêm trọng hơn chuyện này, thống khổ hơn chuyện này; y cũng không phải một kẻ mềm yếu, biết đau đớn nên không chịu đối mặt. Song có lẽ lần đầu tổn thương sẽ đặc biệt đau, nên chuyện ấy là một ngoại lệ. Bởi vì nó kéo theo một loạt biến cố, thảm liệt tuyên bố hồi kết cho thời niên thiếu của y.
Trở về huyện thành theo đường cũ mất chưa đến nửa canh giờ. Nhưng từ khi vào thành, Phó Thâm liền cảm giác được một bầu không khí vi diệu khác lạ: Người trong thành dường như ít đi, người đi trên đường phố chỉ lác đác, nhà nhà đóng chặt cửa, càng tới gần nơi ở của Thải Nguyệt, lại càng tĩnh lặng đến dị thường.
Thời điểm Phó Thâm dắt ngựa đi vào hẻm, cánh cửa tiểu viện đúng lúc bị người đẩy ra từ bên trong.
Hai người vốn không nên xuất hiện vào lúc này ở nơi đây, lại bỗng dưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dai/2099370/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.