Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi tiễn Tiêu Tuân đi, hai người trở về phòng ngủ rồi, Phó Thâm mới nói: “Vừa rồi ngươi rốt cuộc có ý gì, giải thích chút đi.”

“Nghe không hiểu mà dám để Tiêu Tuân đi,” Nghiêm Tiêu Hàn cong mắt, “Không sợ ta giam lỏng ngươi thật hả?”

Phó Thâm thật muốn cho hắn một cước, “Đừng nói vớ vẩn nữa.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Thời gian này ngươi lưu lại chỗ ta, ta giúp ngươi tranh thủ một cơ hội trở về Yến Châu. Ta đã nói rất rõ ràng rồi.”

“Ta không hỏi cái này, Nghiêm Tiêu Hàn,” Phó Thâm gằn từng chữ, “Ta đang hỏi ngươi là, ngươi rốt cuộc đứng ở bên nào?”

Ngươi là thần tử được hoàng thượng ưu ái nhất, là tâm phúc được thánh sủng nhất, cách lên trời chỉ có một bước thôi, tại sao lại phải giúp một kẻ trời sinh đối nghịch lập trường với ngươi?

Nghiêm Tiêu Hàn vẫn cong mắt, nhưng loại ôn nhu trêu đùa trong mắt vừa rồi đã không thấy đâu, hắn như thể lập tức phủ thêm một tầng áo giáp đao thương bất nhập, ung dung nói: “Trên đời này đã có bất nhị thần, đương nhiên cũng có nhị thần.” (Nhị thần: chỉ kẻ bề tôi phản nghịch, hai lòng.)

Phó Thâm: “Ngươi không cần tự coi nhẹ mình…..”

“Hầu gia của ta, đừng ngây thơ nữa, “Nghiêm Tiêu Hàn cười nói, “Ngươi từ lâu đã biết ta là kẻ ra sao, cần gì phải nhọc lòng bào chữa thay ta? Hai người chúng ta tuy rằng cùng ở trong triều đình, nhưng ngươi có hoài bão của ngươi, ta chỉ làm quan mưu sinh mà thôi. Không vì danh, chỉ vì lợi, không vì người trong thiên hạ, chỉ vì chính bản thân ta.”

“Trục lợi mà hướng, lựa cành mà đậu, đạo làm quan vốn phải như vậy.” (Lấy từ câu “Chim khôn lựa cành mà đậu”, ý nói nhân tài ưu tú nên biết chọn chủ tốt mà cống hiến.)

“Cho nên,” Hắn nói, “Ta không đứng ở bên ngươi, ta chẳng qua đứng ở bên có lợi cho ta nhất, chỉ vậy thôi.”

Hắn là một con cờ trong ván cờ, cũng là người thứ ba chấp cờ.

Hắn có thể vì một bên cống hiến, xông pha chiến đấu, cũng có thể một lời không hợp liền hất tung cả bàn cờ.

Nếu Nguyên Thái đế không thích binh khí trong tay nghĩ quá nhiều, vậy cứ dứt khoát để hắn làm một kẻ đơn độc tay không tấc sắt là được.

Bởi vì làm quân cờ không vui.

“Được, hay cho câu ‘Chỉ vậy thôi’, vất vả cho ngươi thản nhiên thừa nhận mình chẳng ra gì,” Phó Thâm giận quá hóa cười, “Vậy ngươi còn mang ta về làm gì, sao không để ta dầm mưa chết luôn ở cửa cung đi?”

Nghiêm Tiêu Hàn đao thương bất nhập, sừng sững bất động, “Dĩ nhiên là vì thèm nhỏ dãi sắc đẹp của hầu gia rồi.”

Phó Thâm: “…..”

Tướng lĩnh sát phạt quả quyết như y, ghét nhất là không khí lá mặt lá trái dây dưa lằng nhằng của quan trường kinh thành. Nghiêm Tiêu Hàn cũng biết tính y, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, trấn an trước khi y bạo phát: “Phó Thâm, đừng tiếp tục tìm lý do bao che cho ta nữa.”

Khi hắn không gọi “Hầu gia” nữa, mà gọi thẳng tên húy, lớp áp giáp quanh người như bị bóc xuống, lộ ra một bóng hình vừa xa lạ vừa quen thuộc, đó là Nghiêm Tiêu Hàn mà Phó Thâm ngày đầu quen biết.

“Chọn một bên giữa ngươi và hoàng thượng, với tiện thể giúp ngươi một tay, là hai việc khác nhau. Ngươi quen biết ta bao năm, ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi hãm vào trong đó được.”

Giống như lời hắn nói, chữ lợi làm đầu, cán cân trong lòng Nghiêm Tiêu Hàn so sánh rất rõ “đạo nghĩa” giữa bằng hữu và “đạo nghĩa” trên triều đình.

Phó Thâm nghẹn họng không trả lời được. Xưa nay y không thích đấu võ mồm, nhất là không thích dựa vào miệng lưỡi để thuyết phục người khác tán đồng suy nghĩ của mình, ba phen bốn bận truy hỏi như hôm nay đã là bất thường lắm rồi. Y cạn kiệt kiên nhẫn, lại càng không thích cái kiểu “tự bạo tự khí” của Nghiêm Tiêu Hàn, y sa sầm mặt, bảo: “Nói xong chưa?” (Tự bạo tự khí: cam tâm lạc hậu, không chịu cầu tiến, xem thường bản thân mình.)

Nghiêm Tiêu Hàn vừa nghe liền biết y sắp sửa nổi giận. Phó Thâm trước là thiếu gia, sau là tướng quân, quen nói một không nói hai, lúc nổi nóng lên thật sự là….. chẳng biết lý lẽ gì cả.

Dù vậy, Nghiêm Tiêu Hàn vẫn đội đầy mây đen trên đầu, kiên trì nói: “Lát nữa ta bảo người mang thuốc lại đây, ngươi bệnh mới khỏe, đừng quá hao tổn tinh thần…..”

Phó Thâm lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”

Nghiêm đại nhân không hổ là nhân tài trong tuấn kiệt, lập tức ngoan ngoãn câm miệng, vâng lời cút ra ngoài.

Đêm hôm đó Phó Thâm bị hắn chọc tức đến không ngủ được, vết thương ở chân đau âm ỉ, y lăn qua lộn lại trên giường, trong đầu cứ vang vọng mấy câu nói của Nghiêm Tiêu Hàn.

Y kỳ thực muốn hỏi, nếu đổi thành người khác, xuất phát từ đạo nghĩa giữa bằng hữu, ngoại trừ kéo người lên, ngươi cũng sẽ mang người đó về nhà chăm sóc cẩn thận, mặc nguyên quần áo gác đêm, không ngại phiền phức mà căn dặn người đó uống thuốc sao?

Ngươi cũng sẽ ủy khuất thay người đó, sẽ ghé vào tai người đó, nghiến răng nghiến lợi hỏi “Tại sao ngươi không phản” ư?

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa nổi tiếng gió, mưa phả vào song cửa sổ, tiếng rào rào dấy lên cái đau trong xương cốt và cơn buồn ngủ mơ màng. Phó Thâm nhắm mắt dưỡng thần, đôi tai nhạy bén khẽ động, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.

Là Nghiêm Tiêu Hàn.

Y thở dài đều, công phu giả bộ ngủ hạng nhất, nhắm hai mắt lại, chỉ dựa vào âm thanh nghe được để nhận biết động tác của đối phương. Đồng thời trong lòng biến chuyển đủ loại suy nghĩ, song chỉ như phù quang lược ảnh, chẳng nắm bắt được cái nào.

Phó Thâm không muốn thừa nhận y kỳ thực đang hồi hộp.

Nghiêm Tiêu Hàn rón rén đi đến trước giường, Phó Thâm cảm thấy trên đùi chợt trĩu nặng, sau đó góc chăn ở bên chân được vén lên, một thứ đồ vật vô cùng ấm áp tiến vào trong chăn. Làm xong hết thảy, hắn không nán lại lâu, lại lặng yên không tiếng động rời đi giống như lúc đến.

Chờ cánh cửa lặng lẽ khép lại, Phó Thâm mở mắt ra, nhờ ánh sáng lọt vào từ ngoài cửa sổ, y thấy rõ trên chân mình có thêm một tấm chăn. Cẳng chân đụng tới nguồn nhiệt cứng rắn, y luồn tay vào sờ soạng một chút, là bình nước nóng bằng bạc.

Ngoài cửa rả rích tiếng mưa rơi.

Chân bị thương máu chảy không thông, phủ kín chăn cũng không ấm nổi. Y vốn chẳng để ý đau đớn lắm, nhưng khi cảm nhận được ấm áp mà bình nước nóng mang tới, cái lạnh giá vừa rồi bỗng trở nên không thể nào chịu đựng.

Ngươi đối với “người khác” cũng ân cần chu đáo như vậy sao?

Phó Thâm ngửa mặt nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn nóc giường. Y nghĩ có lẽ mình thật sự không thích hợp với triều đình, thống soái Bắc Yến có thể vung đao dẹp yên quân xâm lược, lại bị một cái chăn và một cái bình nước nóng dễ dàng trói chặt tâm trí. Ôn nhu hương còn không tránh thoát, sau này làm sao đối mặt với thủ đoạn mềm dẻo giết người không thấy máu đây?

“Chết tiệt thật.” Y nghĩ thầm.

Có lẽ trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều, chốc thì Nghiêm Tiêu Hàn chốc thì Nguyên Thái đế, Phó Thâm hiếm khi nằm mơ giờ lại mơ thấy chính mình thưở thiếu niên.

Mười sáu tuổi, y lần đầu tiên gặp Nghiêm Tiêu Hàn.

Tiết hàn thực năm Nguyên Thái thứ mười tám, ánh chiều tà nơi hoàng thành rực rỡ mà tráng lệ. (Tiết hàn thực là ngày tết vào 3/3 âm lịch.)

Thành xuân đâu chẳng rợp bóng hoa, gió đông hàn thực liễu la đà.

Hôm ấy Nguyên Thái đế ra ngoài tế lăng, cấm quân đi theo. Trùng hợp Phó Thâm và một đám công tử quen biết cũng ra ngoài đạp thanh, lúc hoàng hôn cùng trở về thành.

Thời tiết đầu xuân, nam nữ du khách trong thành đông như dệt cửi. Một đám công tử trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái thúc ngựa vào thành, hấp dẫn vô số sự chú ý. Có nữ tử lớn mật còn cầm khăn lụa trong tay hoặc hoa đủ màu dùng để đấu bách thảo ném về phía bọn họ, thanh thế so với “ném quả đầy xe” cũng chẳng kém là bao, rộn ràng chưa từng thấy, bách tính dừng chân, cửa thành bỗng chốc vô cùng náo nhiệt. (Đấu bách thảo là trò chơi dân gian Trung Quốc, khá giống chọi cỏ gà bên mình. Còn “ném quả đầy xe” là mỹ nam Phan An ngày xưa đi ra đường, già trẻ lớn bé gì cũng mê, ném quả đầy xe ổng:v)

Bấy giờ, phía sau bỗng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, cấm quân mặc áo giáp, cầm binh khí tiến vào thành, đoàn người tự động nhường đường, người dẫn đầu hô lớn: “Ngự giá xuất hành, người không phận sự tránh lui!”

Đoàn người tụ tập trước mặt Phó Thâm, hàng trước liên tục lùi về sau, phía sau không biết xảy ra chuyện gì, nhất thời chen chúc tắc nghẽn. Mắt thấy cấm quân sắp lao đến trước mặt, Phó Thâm vội vàng quay đầu ngựa né tránh. Ai ngờ y vừa quay sang bên, vừa khéo tránh được một đóa hoa quăng tới sau gáy.

Đóa hoa kia như thể mọc mắt, tránh khỏi Phó Thâm, bay thẳng vào mặt cấm quân đang thúc ngựa lao qua. Người quăng hoa không biết đã dùng lực lớn nhường nào, Phó Thâm thậm chí cảm giác mình nghe được tiếng xé gió.

Xong đời rồi. Y tuyệt vọng nhủ thầm.

Ném hoa vào công tử trẻ tuổi gọi là phong lưu, ném hoa vào cấm quân thì gọi là ông già treo cổ —— Chê mệnh mình quá dài.

Cấm quân nọ giơ tay cản bông hoa bay tới, kinh ngạc liếc sang bên này. Phó Thâm phản ứng cực nhanh, lập tức kéo tay áo che khuất mặt.

Cấm quân: “…..”

Chẳng kịp nói câu nào, ngự liễn đã tiến vào cổng thành, cấm quân mở đường, bách tính quỳ lạy. Đám Phó Thâm đều là con nhà quyền quý, hai người trong đó còn có võ chức ân ấm, đúng lúc quỳ gối ở phía trước.

Nguyên Thái đế cũng chú ý tới nhóm công tử như hạc trong bầy gà này, còn cố ý dừng lại hỏi. Trong các võ quan, danh tiếng của phủ Dĩnh quốc công là trội hơn cả, vì vậy Phó Thâm không tránh khỏi bị hoàng đế gọi riêng ra động viên mấy câu. Y quỳ trên nền gạch đến đau cả chân, hoàng thượng mới phát lòng từ bi lên xa giá hồi cung.

Ngự liễn tiếp tục tiến lên, theo sau là các cấm quân nối đuôi đi qua, Phó Thâm nghiêm chỉnh quỳ chờ hoàng thượng đi xa, vó ngựa bỗng nhiên dừng lại một thoáng trước mặt y.

Y khó hiểu ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt thâm thúy ngậm cười.

Tầm mắt Phó Thâm chuyển từ đôi mắt hắn đến bàn tay nắm cương, chú ý thấy trong lòng bàn tay hắn đang nắm một đóa hoa trắng hồng.

Lạc nhật dong kim, mộ vân hợp bích, người ở sâu thẳm trong gió xuân.[1]

Là cấm quân vừa nãy.

Giờ phút này muốn kéo tay áo đã chẳng còn kịp nữa rồi, y chỉ có thể trơ mắt nhìn khóe môi nhạt màu của đối phương cong lên, vung tay ném đóa hoa kia trở về ngực y, thúc ngựa nghênh ngang mà đi.

Hơn nữa lực tay còn rất khẽ, đóa hoa nhẹ nhàng rơi trúng vào cổ áo. Quả thực giống như là….. cố ý cài vào đó cho y vậy.

Phó Thâm còn đang ngơ ngẩn tựa như thư sinh bị hồ ly tinh câu mất hồn, thẫn thờ đứng lên, ánh mắt mê man, thần hồn chưa trở về. Nụ cười kia như tan vào chiều muộn, vẫn phản chiếu trong mắt y.

“Haiz, Phó huynh, còn nhìn gì nữa, đi thôi?”

Ma xui quỷ khiến, y không vứt đóa hoa kia đi, mà cầm ở trong tay, xoay người lên ngựa, làm bộ lơ đãng hỏi người bên cạnh: “Cấm quân vừa rồi….. Dịch huynh có biết không?”

Người đi song song với y chính là thế tử Dịch Tư Minh nhà Trần quốc công, đã được phong làm trung lang tướng Kim Ngô vệ chánh tứ phẩm, hắn nghe vậy thì bĩu môi, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ: “Ngươi nói cái tên vừa đánh ngựa đi qua ấy hả? Hiền đệ, đừng trách ca ca không nhắc nhở ngươi, tiểu tử kia chẳng phải phường tốt lành gì đâu, không đáng để chúng ta phí tâm kết giao.”

Phó Thâm: “Lời ấy nghĩa là sao?”

Dịch Tư Minh: “Kẻ kia là Nghiêm Tiêu Hàn, trung lang tướng của tả Long Võ vệ.”

Phó Thâm vừa nghe liền hiểu, Kim Ngộ vệ đứng đầu Nam Nha cấm quân, Long Võ vệ thì lại thuộc Bắc Nha, hai bên xưa nay không hợp nhau, thảo nào Dịch Tư Minh chẳng hòa nhã với hắn.

Dịch tư Minh lại nói: “Ngươi không biết đấy thôi, hắn là nghĩa tử của Đoàn Linh Lung. Đừng nhìn mã ngoài không tệ, thế thì có tác dụng gì chứ? Ai biết là làm sao bò lên…..”

Ở Đại Chu, quyền quý xem thường thanh lưu, thanh lưu xem thường văn quan bình thường, văn quan xem thường võ quan, mà kẻ tất cả bọn họ đều xem thường, chính là hoạn quan.

Đoàn Linh Lung chính là người đứng đầu trong hoạn quan hiện nay.

Có thể tưởng tượng được, Nghiêm Tiêu Hàn nhận hoạn quan làm nghĩa phụ, trong mắt bọn họ có khi còn chẳng bằng hoạn quan.

Không biết vì sao, Phó Thâm nghe Dịch Tư Minh nói vậy, cũng không cảm thấy chán ghét, mà trái lại còn có chút tiếc hận chẳng rõ nguyên do, như thể nhìn thấy một đóa hoa mọc lên bên vũng bùn, vừa mới nở rộ liền bị bẻ gãy.

Đúng rồi, hoa.

Y cầm bông hoa trong tay đưa đến trước mắt, chăm chú nhìn kỹ. Nhưng vừa mới nhìn, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ.

Má nó, là tịnh đế liên!



(Tịnh đế liên là sen liền đài – hai đóa sen nở trên cùng một cuống, được xem là điềm lành, biểu tượng về sự thanh tao thuần khiết cũng như của tình yêu đôi lứa mặn nồng.)

******

★Chú thích:

[1]Lạc nhật dong kim, mộ vân hợp bích: Lấy từ câu “Lạc nhật dong kim, mộ vân hợp bích, nhân tại hà xử?” trong bài “Vĩnh Ngộ Nhạc” của Lý Thanh Chiếu. Nghĩa là “Mặt trời lặn rực rỡ như vàng nấu chảy, mây chiều muộn lấp lánh tựa ngọc bích hợp lại, người ở nơi nao?”

Ở đây, ta đã có câu trả lời, người ấy của Phó Thâm đang ở sâu thẳm trong gió xuân ^^.

Editor: Haiz, anh Hàn ôn nhu săn sóc như thế thì ai mà giận nổi chớ? Người ta muốn dỗi tí cũng chẳng được. Huhu mấy đoạn quá khứ niên thiếu của 2 anh cute quá đỗi. À cho thím nào chưa biết, 2 anh nhà vẫn còn trẻ lắm, anh Hàn 25, anh Thâm 23 nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.