“Bùm bùm...... Bùm bùm......” Tiếng pháo hoa vang lên trong đêm giao thừa, nháy mắt, Kỳ Nghệ nghênh đón năm mới! Vô luận là Hoàng cung hoặc phố phường, không khí đều tràn ngập vui mừng.
Mùng một năm mới, Tuyền bọn họ lại thu được một lá thư từ Phong, trong thư nói hắn cùng nương tử hắn tốt lớn, đứa nhỏ cũng sắp sinh! Còn chúc mọi người năm mới vui vẻ, hắn sẽ lập tức trở về...... Trong không khí vui mừng, lại thu được phong thư này, có thể nói là dệt hoa trên gấm! Mọi người không biết có bao nhiêu cao hứng. Năm nay phụ tử Diệu Ngạn cũng ở lại trong thành, tính toán qua lễ mừng năm mới sẽ trở về, việc này không thể nghi ngờ là làm cho Hoàng cung càng thêm náo nhiệt!
Nhưng nhưng lễ mừng năm mới này lại khiến cho Tấn Nhã đau đầu. Bởi vì khi đến dịp này, trong Hoàng cung sẽ tổ chức một đống quốc yến gia yến, ấn theo quy củ, Tấn Nhã phải lấy thân phận Thái tử phi cùng Hồng Lẫm tham dự, việc này thật khổ cho y, nguyên bản định đẩy xa khoảng cách giữa mình và hắn, nhưng mấy ngày nay lại không thể không gặp mặt, y chỉ có thể thầm than thở. .....
Hồng Lẫm cũng phát hiện Tấn Nhã mấy ngày nay khác thường ── Tấn Nhã luôn nghĩ cách tránh né hắn. Chính là hắn cũng không tìm ra manh mối vì sao Tấn Nhã phải làm như vậy. Hơn nữa mỗi lần khi hắn nghĩ muốn ngả bài, Tấn Nhã sẽ luôn tìm cớ rời đi, đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
“Diệc Ưu, ngươi nhớ kỹ, đêm nay ở Khanh Dương điện, hắn phải tham dự......” Tấn Nhã tình bào cho Diệc Ưu.
Diệc Ưu còn thành thật trả lời: “Nhớ kỹ, ta cũng sẽ đi!”
“Vậy là tốt rồi!” Không màng đến đau đớn trong lòng, Tấn Nhã chiếu theo ước định vẫn giúp đỡ Diệc Ưu, muốn tác hợp hắn cùng Hồng Lẫm.
“Ta đi chuẩn bị trước! Buổi tối gặp lại!” Diệc Ưu cũng không phụ tình bào của Tấn Nhã, mỗi lần đều sẽ đúng giờ xuất hiện trước mặt Hồng Lẫm.
“Ân! Tái kiến......” Diệc Ưu cất bước, Tấn Nhã mới để lộ ra cảm xúc chân thật của mình.
Thần sắc của hắn có chút ảm đạm, ánh mắt cũng không biết đang nhìn cái gì...... Đứng ở tại chỗ trong chốc lát, giống cấp cho cấp khí cho chính mình, Tấn Nhã tự mình nói thầm: “Tỉnh lại tỉnh lại! Không cần vô dụng như thế!” Còn vỗ vỗ hai gò má mình!”Tốt rồi, đi thôi!” Cứ như vậy, Tấn Nhã cũng ly khai nơi đó, không chút phát hiện có người đang một mực ở phía sau nhìn chằm chằm mình......
“Nguyên lai là tiểu tử Diệc Ưu kia......” Đợi sau khi Tấn Nhã rời đi, Hồng Lẫm hiện thân, “Tiểu Nhã a Tiểu Nhã...... Ta rốt cuộc nên nói ngươi như thế nào đây?” Nghĩ đến bộ dáng khổ sử vừa rồi của Tấn Nhã, Hồng Lẫm thế nhưng lại mỉm cười!
Rõ ràng là đã yêu hắn, vì sao vẫn trì độn không phát giác như vậy a? Như vậy thì đành để hắn dạy cho Tấn Nhã biết, cái gì gọi là “Yêu”!!!
....................................
Đêm nay yến hội tại Khanh Dương điện chủ yếu chiêu đãi nhóm sư phó của các Hoàng tử, cảm tạ cống hinế của bọn họ trong một năm nay! Diệc Ưu do Tấn Nhã mới cũng tham dự, hơn nữa trong yến hội này cũng dĩ vãng khác nhau, hắn luôn vây quanh Hồng Lẫm, nhưng cùng ngày thường bất động chính là, Hồng Lẫm đối với Diệc Ưu luôn tỏ vẻ không cần lại đối với dây dưa của hắn đêm nay chẳng những không cự tuyệt, ngược lại có điểm thuận theo!
Đây là chuyện gì a? Tấn Nhã nheo mắt mắt, khó có thể tin mà nhìn mọi chuyện. Hồng Lẫm chẳng những đem vị trí của Diệc Ưu chuyển qua bên cạnh mình, còn chốc chốc đem thức ăn bỏ vào trong bát hắn! Hai người nói nói cười cười, có khi Diệc Ưu còn ở bên tai Hồng Lẫm thì thầm gì đó, Hồng Lẫm mỉm cười đáp lại. Có thể nói, nếu không phải ai cũng biết rõ, chỉ sợ mọi người đều sẽ đem Diệc Ưu tưởng là “Thái tử phi”!!
“Ha ha......” Hồng Lẫm ngồi ở bên cạnh Tấn Nhã, “Diệc Ưu, đây là sự thật?”
“Đúng vậy! Ở Thao Liễm chúng ta chính là như vậy!” Diệc Ưu cười đến hảo đáng yêu, “Hơn nữa a......”
Không biết hắn lại dở bên tai Hồng Lẫm nói cái gì, khiến hắn bật cười mãi: “Ha ha ha ha...... Không thể tin được......”
Vô sỉ, không biết xấu hổ, tên hỗn đản thấy sắc quên lợi!!!! Tấn Nhã bên cạnh vẻ ngoài bất động thanh sắc, nhưng ỏ trong bụng không biết đã mắng thầm bao nhiêu lần.
Y không thể khống chế chính mình, hình ảnh như vậy rõ ràng là điều y muốn a! Nhưng vì sao khi tất cả mọi chuyện phát sinh y lại một mỉm cũng không vui vẻ nổi?? Hơn nữa hiện tại chỉ cần vừa thấy đến hai người bọn họ đùa giỡn, Tấn Nhã lại có xúc động muốn giết người......
Không quá lâu, Hồng Lẫm đứng dậy rời khỏi bàn, lấy chén rượu đến trước bàn nhóm sư phó, cùng bọn họ kính rượu!! Rất nhiều lão sư phó thấy Thái tử điện hạ khiêm tốn hữu lễ, tôn lão kính sư như thế thì không ngăn được lão lệ tung hoành! Còn có người thậm chí đích thân quỳ xuống tạ ơn, may mắn Hồng Lẫm ngăn cản kịp, ứng đối tự nhiên, nếu không không biết còn phát sinh chuyện gì.
Cứ như thế hết một vòng, Hồng Lẫm tửu lượng hơn người cũng có chút chống đỡ không được men sai, đi đường đã bắt đầu có chút lảo đảo.
“Lẫm ca ca, cẩn thận!” Tấn Nhã đỡ lấy hắn, “Thật là, không thể uống nhiều như vậy thì đừng uống!”
“Nhóm sư phó...... Lao khổ công cao...... Kính bọn họ..... là chuyện phải làm!!” Thanh âm Hồng Lẫm nói chuyện cũng có chút run rẩy.
“......” Câu nói này của hắn khiến cơn tức của Tấn Nhã toàn bộ tiêu tan “Đúng, đúng, là việc nên làm!! Đi, ta đỡ ngươi trở về......”
“Tấn Nhã, ta làm được không?” Diệc Ưu tự đề cử mình, “Để ta đỡ Thái tử điện hạ trở về!”
“Này......” Tấn Nhã đã đáp ứng giúp Diệc Ưu, nếu không đồng ý, vậy rất không có đạo lý, cho nên...... “Được rồi...... Ngươi cẩn thận một chút......” Y không cam lòng mà đem Hồng Lẫm đặt lên vai Diệc Ưu.
“Chúng ta đi trước!” Diệc Ưu tiếp thật nhanh, mang Hồng Lẫm nghiêng ngả đi về phía tẩm cung Thái tử.
Tấn Nhã vẫn nhìn bọn họ, trong lòng cực kỳ lo lắng. Hắn cũng không biết bản thân bất an cái gì, tựa như từ trong bản năng mà sợ hãi chuyện sắp phát sinh......
“Nhã ca ca, nếu lo lắng thì đi nhìn xem a!” Thần ở bên cạnh đề nghị.
“Nhưng yến hội......”
Thần vỗ vỗ ngực, “Có chúng ta ở đây, yên tâm yên tâm! Nhã ca ca nhanh đi a!”
“Các ngươi?” Y nhìn đến phía sau, đám người Tiểu Tứ đang mỉm cười hướng y gật đầu, “Ân...... Ta đi!!”
“Nhã ca ca! Cố lên a!”
── Tẩm cung Thái tử ──
Tấn Nhã chạy tới Thái tử tẩm cung, đang định vào cửa, lại nghe thấy torng phòng truyền ra một thanh âm rất ám muội!
“Ân...... Thái tử điện hạ...... Không cần...... Ngô......” Là thanh âm của Diệc Ưu.
Thanh âm này khiến Tnấ Nhã không dám mở cửa, chỉ có lặng yên mở ra một khe hở, nhìn lén vào trong......
“!” Tấn Nhã vừa thấy liền hối hận.
Tễ Hồng Lẫm bán tựa vào trên giường, y phục bán khai, tay ôm lấy thắt lưng của Diệc Ưu. Diệc Ưu còn ngồi trong lòng hắn, hai ay đặt lên ngực hắn,
Tuy rằng phía sau đầu Diệc Ưu chặn đi khuôn mặt của Hồng Lẫm, nhưng nhìn tư thế này cũng biết bọn họ đang làm gì......
Nhìn bọn họ, trong đầu Tấn Nhã bỗng nhiên hiện ra hình ảnh khi mình trúng xuân dược, Hồng Lẫm vì y mà giải quyết, một cỗ cảm giác kinh tởm bỗng nhiên xông lên, hắn vội vàng lấy tay che miệng lại, chạy nhanh khỏi nơi này!
“Đi rồi......” Diệc Ưu thấp giọng nói.
Đem tay của Hồng Lẫm từ thắt lưng mình kéo ra, thay hắn chỉnh lại y phục rồi an trí ở trên giường.
“Tốt lắm, cứ như vậy!” Diệc Ưu vừa lòng mà nhìn kiệt tác của mình, “Chớ có trách ta a! Ta cũng là bất đắc dĩ......”
Lúc này Hồng Lẫm trên giường lại nhắm chặt hai mắt nói: “Đúng vậy, ta không trách ngươi, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cục vì sao phải làm như vậy hay khộng?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]