Chương trước
Chương sau
Cứ tưởng sau khi gặp lại cha nương Tấn Nhã sẽ lên tinh thần, ai ngờ mấy ngày nay trạng thái tinh thần Tấn Nhã còn tệ hơn, Tễ Hồng Lẫm tự dưng lông xảo thành chuyên (giống như “chữa lợn lành thành lợn què”) không thể không ra tay võ vẽ gì đó cho y vui vẻ. Vì thế hắn chọn một ngày rảnh rỗi, mang Tấn Nhã đi chợ chơi……..
“Lẫm ca ca, chúng ta cứ đi như thế cũng được chứ hả? Không nói gì, hai người cứ mượn lệnh bài rồi nghênh ngang đi ra thế sao?
Hồng Lẫm tay cầm chiết phiến(quạt xếp) nói: “Không có gì! Ba ba và mọi người sẽ xử lí! Nếu hôm nay đã ra ngoài, vậy cứ chơi tẹt ga đi!”
“Hô!” Mắt thấy nhiều lời vô ích, Tấn Nhã cũng đành tùy hắn luốn.
Mấy ngày nay, lời nói của Diệu Ngân vẫn quanh quẩn trong đầu y chậm chạp không tiêu tan. Nhưng chuyện đó cho tới giờ y cũng đâu thể làm gì chứ? Làm như thế nào đây? Y đang nghĩ ngợi, chợt, Hồng Lẫm đã đến quán bán hàng rong mua hai đường nhân(1) trở về.Thấy Tấn Nhã không yên lòng, Hồng Lẫm nhìn nhìn đường nhân trên tay, lộ ra nụ nười của kẻ trộm…….. (=”=)
“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, người nghĩ gì mà nhập thần vậy hả?” Lời nói của Hồng Lẫm truyền vào tai Tấn Nhã, khiến y không khỏi ngẩng đầu.
Y nhìn Hồng Lẫm tay trái cầm một đường nhân mặc hoàng y lay động, sau đó lại nắm hồng y đường nhân bên phải lay lay, học khẩu khí của Tấn Nhã đáp: “Lẫm ca ca, người ta đang nghĩ đến ngươi đó!”
“Nga? Nghĩ tới ta làm gì chứ?”
“Đó là………….Đó là……………..Ta thực thích ngươi a!”
“Ha hả……………Ta cũng thích Tiểu Nhã a!”
“Thật sao thật sao?”
“Nói dối ta là cún nhỏ luôn!”
“Thật tốt quá! Tiểu Nhã thích Lẫm ca ca nhất! Hôn nhẹ!”
“Hảo! Hôn nhẹ…………….Ân……………”
Tễ Hồng Lẫm lầm bầm lầu bầu một mình, dùng đường nhân diễn kịch một vai, cuối cùng còn đem hai đường nhân ghé miệng vào nhau………………Đống đối thoại cùng hành động đó đủ khiến Tấn Nhã chú ý! Kết quả………………….
“Tễ, Hồng, Lẫm!!!!!!!!!” Tẫn Nhã quả nhiên bị chọc giận! Y một phen đoạt hai đường nhân, túm cổ áo Hồng Lẫm, phun từng chữ từng chữ nói, “ngươi, nói, ai, cùng, ai, thân, thân, a?????????”
“Ha ha……….” Hồng Lẫm vẫn dương dương tự đắc, “Ai bảo Tiểu Nhã không để ý tới Lẫm ca ca! Lẫm ca ca chỉ có thể tự tiêu khiển mua vui thôi!”
“…………” Giờ Tấn Nhã mới chú ý mình thất thố, tay vội buông Hồng Lẫm ra, “Ta chỉ suy nghĩ một số thứ……….”
Hồng Lẫm phủi phủi quần áo cười nói: “Nghĩ nghĩ cũng có mức độ a! Bằng không biến thành hói đầu luôn đó!”
“A? Ngươi gạt người!” Tấn Nhã vừa nói, tay vừa hướng lên đầu sờ soạng.
“Á há há há há……………………” Hồng Lẫm bị động tác của y chọc cười, “Tấn Nhã, người thực sự rất ‘tạp oạt nghi’ (máy móc, thật thà)!”
“Ác ma, lại gạt ta!” Tấn Nhã đen mặt.
“Không lừa ngươi! Ba ba ta nói đó!” Hồng Lẫm thay đổi khấu khí nói, “Lo lắng nhiều thực sự biến hói đầu!”
Đại nhân có đại lượng, khồng cần cùng hắn so đo……………Tấn Nhã tự an ủi mình, “Còn ‘tạp oạt nghi’ là ý gì?”
“Thuật ngữ của cha ta! Hắn nói là mang nghĩa ‘đáng yêu’ đó!” Hắn cũng không nói bậy nha.
“Ngươi cảm thấy dùng ‘đáng yêu để hình dung ta đây một đại nam nhân là thích hợp lắm sao?” Tấn Nhã khóe miệng run rẩy hỏi.
“Đương nhiên!” Để gia tăng đột in cậy, Hồng Lẫm liều mạng gật đầu.
Tấn Nhã tức giận, lại chỉ có thể đem tức giận trút lên hai đường nhân trên tay……………..
Hồng Lẫm thấy y cằm chặt đường nhân, hảo tâm nhắc nhở: “Tiểu Nhã, đường nhân này dễ chảy lắm đó!”
“A? Thật sao?” Quần của đồ chơi làm bằng đường đã bắt đầu chảy nước! “Mau ăn!” Nói xong y tính toán đem đường nhân đưa cho Hồng Lẫm, chính là…………….
“Ai nha? Thân thân lâu quá, dính nhau rồi!” Hồng Lẫm nhìn kiệt tác của hắn, không chút chột dạ.
Tấn Nhã bó tay luôn với Tễ Hồng Lẫm, “Này không phải tại ngươi sao!”
Hồng Lẫm ra vẻ vô tội nói: “Đừng làm mặt xấu như vậy! ‘Tiểu Nhã’ kia muốn hôn nhẹ ‘Lẫm ca ca’, ngươi không đủ sức tách bọn chúng ra đâu! Thôi cùng ăn đi ha!”
“Ai muốn cùng ngươi thân?”
“Khỏi cãi nữa! Tiểu Nhã, mau ăn, mau ăn, bằng không sẽ lãng phí mất!” Hồng Lẫm thúc giục nói.
“Ngươi không ăn sao?” Đồ chơi này là do hắn mua mà?
“Từ nhỏ Tiểu Nhã đã thích ăn đường nhân, ngươi cứ ăn đi!”
Hắn còn nhớ rõ sao? Tấn Nhã kinh ngạc……………Đích xác từ nhỏ Tấn Nhã liền thích ăn đồ chơi làm bằng đường vậy lắm, mỗi lần đi dạo phố đều quấn quít đòi cha nương mua cho, cón có một lần ăn đến sâu cả một cái răng, nương tức nói cả đời này không cho y ăn nữa! Không có đường nhân ăn thực chẳng tốt tí nào, nhưng mỗi lần Tễ Hồng Lẫm trộm đến nhà họ, lúc nào hắn đưa cho Tấn Nhã lễ vật, thì đúng là đồ chơi bằng đường này! Mỗi lần không nhiều lắm, chỉ có một cây, vừa không sâu răng lại vừa thỏa mãn nguyện vọng được ăn đường nhân của y! Bây giờ nghĩ lại, ác ma này nguyên lai cũng có điểm tốt nha……………….
“Nếu không thì cùng ăn vậy?” Không biết vì sao, Tấn Nhã cứ buột miệng thế.
“!” Hồng Lẫm đầu tiên là giật mình, nhưng thấy mặt Tấn Nhã mặt đỏ như tôm luộc, hắn thực sảng khoái đáp ứng, “Hảo!”
Nói xong Hồng Lẫm liền khẽ liếm một chút lên đồ chơi bằng đường sắp chảy hết, rồi nhắm ngay môi Tấn Nhã, một hơi hôn lên……………….
Tấn Nhã không nghĩ đến hắn sẽ có chiêu (bỉ ổi) này, vừa vặn bị hắn hôn! Hơi thở của Hồng Lẫm chưa bao giờ rõ ràng như thế, làm tim y đập điên cuồng trên môi còn vương lại xúc cảm mềm mại, dinh dính, ngọt ngào, loại cảm giác này y không hề chán ghét, ngược lại còn có điểm khát vọng muốn tiếp tục………………….
Khi cái hôn của Hồng Lẫm chấm dứt, còn vươn đầu lưỡi liếm một vòng trên môi Tấn Nhã, sau đó mới buông Tấn Nhã ra, “Thế nào Tiểu Nhã? Ăn ngon sao?”
“………” Tấn Nhã bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, phải qua một thời gian ngắn mới kịp phản ứng, “Ngươi……….Ngươi……..” Mặt của y “oanh” một phát đỏ bừng.
“Đừng nói ngươi……….Chúng ta………” Hồng Lẫm mơi nói một nửa liền dừng lại, tấn Nhã thấy hắn nhìn thẳng người vừa nãy bán đường nhân.
Tấn Nhã cũng nhìn qua, “Sao thế?”
“Hư……….Im lặng! Ta nghĩ phải vạch trần bí mật của trương tấu chương kia! ĐI theo ta!” Hồng Lẫm dắt tay Tấn Nhã đi về chỗ một thiếu niên.
………………………………………
“Đại thúc, ta muốn đồ chơi làm bằng đường này!” Diệc Ưu lấy ra vài đồng tiền, ‘hạo lan’ trên cổ tay tùy theo di chuyển phát ra tiếng đinh đinh đang đang. Hắn nào đâu hay, đúng do thanh âm này, làm cho Tễ Hồng Lẫm theo dõi hắn!
Diệc Ưu cầm đường nhân, nhìn nhìn sắc trời, cảm thấy thời gian không còn sớm, liền tính muốn trở về, một chút cũng không phát giác mình bị theo dõi!
Hồng Lẫm mang Tấn Nhã bám riết một đường, qua vài khúc quanh, xuyên qua ba, bốn con ngõ nhỏ, cuối cùng thấy Diệc Ưu bước vào sau cánh cửa nhỏ. Hai người bọn họ bước theo vào trong, không ngờ rằng đây lại là phòng nổi danh nhất kỹ viện – Sướng Xuân Lâu.
“Kỹ viện?” Hồng Lẫm cũng không nghĩ tới sẽ là nơi này, “Tiểu Nhã, hôm nay chúng ta rời đi trước, qua chút ngày lại đến điều tra! Có một số việc phải bàn kĩ hơn……………..”
Tấn Nhã chẳng hiểu gì, liền hỏi: “Lẫm ca ca, thiếu niên đó là ai? Có quan hệ gì với trương tấu chương kia?”
“Nếu ta đoán không sai! Người thiếu niên kia là người Thao Liễm mà Tiểu Tứ gặp được!” Hồng Lẫm hướng y giải thích, “Hắn giấu diếm thân phận tiến vào quốc gia ta! Mục đích hẳn không tầm thường!”
“A? Tiểu Tứ không phải nói…………….” Tấn Nhã không tin Tiểu Tứ sẽ nói dối.
“Tiểu Tứ giúp ba ba bọn họ, ngăn cản ta can thiệp việc này!”
“A?”
“Tiểu Tứ thực đáng sợ nha!”
Hồng Lẫm mang Tấn Nhã đi, một đường nói với y…………Lúc này một tên quan binh cưỡi ngựa tới trước mặt bọn họ.
Hắn thấy thái tử và thái tử phi, lập tức xuống ngựa, “Thuộc hạ phụng ý chỉ của hoàng thượng, chiêu thái thử, thái tử phi hồi cung!”
“Ba ba?” Tuyền sẽ không vô cớ tìm người, trừ phi…………….. “Trong cung xảy ra chuyện gì?”
“Điện hạ mau quay về! Tam điện một mình xuất cung!”
“Cái gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.