Kỳ Nghệ. Kiền Hi năm thứ hai mươi tư. Mùa xuân.
”Oa, không hổ là hoàng thành, thật đẹp a! Phụ thân, phụ thân, bên kia có hồ a! Còn có đi thuyền a……..Chúng ta có thể hay không đi thuyền a?” Một tiểu oa nhi khuôn mặt vui vẻ xin xỏ lôi kéo một nam tử hỏi.
Nam tử bị tiểu oa nhi gọi là “phụ thân” nhưng nhìn chung cũng chỉ là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Thiếu niên cũng không cấm oa nhi khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh hắn lôi kéo hắn, tập trung chú ý mới nhận thấy, mọi người đều bước nhanh hơn mình…… Thiếu niên này một khắc lộ ra bên má còn lại, vậy mà trên mặt hắn lại có một đạo vết sẹo ngoằn nghoèo như con rết vô cùng xấu xí, không ít người qua đường thở dài, ai…… Đáng tiếc cho một khuôn mặt xinh đẹp như vậy a…..
“Tinh nhi muốn đi thuyền hay không?” Thiếu nhiên cúi đầu hỏi.
“Ân, dĩ nhiên là muốn a!” Oa nhi cười gật gật đầu. “Đi thôi, đi thôi! Phụ thân!”
“Ai...... Tốt lắm tốt lắm, đi thì đi nào!” Thiếu niên thực đối oa nhi không có biện pháp.”Bất quá phải ngoan ngoãn cùng phụ thân quay về nhà ông nội, tới đó rồi không được hồ nháo, cũng không được nói lung tung!”
“Hảo hảo hảo! Đi thuyền đi thuyền!” Oa nhi hưng phấn mà trả lời, nào còn quản phụ thân nói cái gì, dù sao tất cả đều đáp ứng rồi tính sau.
————————————————————————
“Nhà đò, chúng ta nghĩ muốn đi thuyền, ngươi có chở không?” Thiếu niên mang theo tiểu oa nhi tìm được một con thuyền trống, nhà đò mới vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-khuyet-khuc-he-liet-bo-3-niem-no-kieu/3260/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.