Chương trước
Chương sau
“Nơi này là…” Si Ảnh đứng trong một gian phòng quen thuộc, nhìn quanh bốn phía hết thảy vẫn giống hệt như trong ký ức thủa nhỏ của mình.

Ai, là mộng sao… Gần đây hắn lúc nào cũng nằm mơ, xem ra được thảnh thơi quá rồi! Bất quá… đã lâu rồi không có mộng qua, vì cái gì bây giờ lại… Ngay lúc hắn còn đang nghi hoặc, đột nhiên một thanh âm động lòng người vọng tới tai Si Ảnh, khiến hắn cứ nương theo nơi phát ra tiếng nhạc mà đi đến, hắn thấy được…

“Hương la bạc, đái vi khoan tẫn vô nhân giác, vô nhân giác, đông phong nhật mộ, nhất liêm hoa lạc. Tây viên không tỏa thu thiên dư, liêm thùy liêm quyển nhàn trì các, nhàn địa các, hoàng hôn hương hỏa, họa lâu xuy giác.” Phụ nhân đang ngồi trong lương đình, tay vừa nhẹ gẩy một cây cầm cổ vừa ngâm một khúc ca đầy ai oán.

Tiểu nam hài tò mò ngồi một bên hỏi: “Nương, người hát bài gì vậy? Rất êm tai… nhưng tiểu Vận nghe lại thấy khó chịu!”

Phụ nhân liền ngừng lại, đau thương mà nhìn con mình, ngón tay lạnh như băng muốn chạm đến khuôn mặt ửng đỏ của nam hài nhưng rồi lại rụt trở về, “Vận nhi, nương sai lầm rồi… nếu… nếu ta không sinh hạ con… thì tốt biết mấy!”

“Nương?” Nam hài mới vài tuổi, căn bản không biết trong lời nói đó hàm chứa ý tứ gì.

Phụ nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé đi tới cửa lương đình rồi chỉ ra ngoài bảo, “Vận nhi, con xem!”

“Oa, tuyết rơi! Nương, người nhìn xem, là tuyết này!” Nam hài sinh ra tại kinh thành, vì thế rất ít khi thấy tuyết rơi, hắn vô cùng hưng phấn mà chạy đến dưới tuyết chơi đùa, “Nương, chúng ta cùng đến đây chơi nào!”

Nhìn đứa con tươi cười vô cùng vui sướng, phụ nhân chỉ đứng ở cửa đình, trong miệng thì thào tự nói: “Vận nhi tin tưởng nương, nương thật sự rất yêu con… nhưng mà…”

“Gạt người!” Si Ảnh đang đứng ngoài nhìn không nhịn được lớn tiếng phản bác, “Người căn bản không thương Vận nhi, người chỉ yêu mỗi bản thân mình mà thôi!”

“Vận nhi…” Trong mộng, phụ nhân thản nhiên quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt hắn, hình dáng vẫn dịu dàng tú lệ y như trong trí nhớ của Si Ảnh, ánh mắt cũng như xưa tràn ngập sầu quang, “Nương rất yêu Vận nhi, nhưng nương quá yếu đuối, căn bản không có biện pháp bảo vệ…”

“Không có biện pháp bảo vệ Vận nhi nên mới đem hắn cho cha ruột làm vật để chơi đùa? Không có biện pháp bảo vệ Vận nhi nên mới tự sát ngay trước mắt hắn? Người làm như vậy là đã hủy hoại cả cuộc đời của hắn… cái này cũng gọi là yêu sao? Người lại nói đùa rồi!” Si Ảnh nắm chặt hai tay lớn tiếng trả lời.

“… Vận nhi, con đã trưởng thành rồi!” Phụ nhân đưa tay ra sắp chạm vào khuôn mặt Si Ảnh.

Nhưng ngay lập tức hắn lùi lại một bước, “Đừng có đụng vào ta! Ta không phải Vận nhi, Vận nhi đã chết, hắn vào năm tám tuổi đã chết rồi!”

Tay phụ nhân run rẩy một chút, “Vận… Cái tên ta đặt cho con… nó đã chết…”

“Đúng vậy, đã chết đã chết rồi! Đã hoàn toàn biến mất trên thế gian này!” Si Ảnh che lỗ tai liều mạng lắc đầu.

“…” Phụ nhân không nói thêm gì nữa, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Si Ảnh, “Vận nhi đã chết… nhưng con còn sống mà…”

Có lẽ do cảnh mộng quá mức chân thật, ngay cả Si Ảnh cũng cảm thấy cơ thể của người đã lâu không gặp này vô cùng ấm áp, khiến hắn nhất thời quên mất phải giãy dụa phản kháng lại.

“Vô luận tên con là gì, con cũng vĩnh viễn là người mà nương yêu thương nhất… Trong cuộc sống cũng đừng quá mức tuyệt vọng, chỉ cần sống sót, chuyện gì cũng có thể xảy ra! Cuối cùng sẽ có một ngày con có thể tìm thấy người định mệnh của mình, Thấm Vận…” Giọng nữ nhân ấy vẫn nhu hòa như vậy, khó quên như vậy, khiến cho Si Ảnh xúc động đến khóc nức lên.

“… Nương!” Tiếng kêu đã vài chục năm không có gọi qua…

Bốn phía dần mơ hồ, là từ trong mộng sắp tỉnh lại sao? Đừng… ta còn muốn ở trong ***g ngực ấm áp này ngủ thêm một lát…

“Ư…” Ánh sáng rực rỡ len lỏi vào phòng, một tia nắng ấm áp chiếu thẳng vào khuôn mặt Si Ảnh, làm cho hắn nhíu mày.

Kỳ quái, ngày thường ngủ trên mặt đất, lẽ ra phải không có ánh mặt trời mới đúng? Hôm nay lại xảy ra chuyện gì đây?

Ôm theo nghi vấn, Si Ảnh mở hé mắt ra để chứng thực, nhưng lại phát hiện dưới thân mình là chăn bông mềm mại! Không chỉ vậy, trên người cũng dường như chìm xuống, như thể bị vật gì nặng đè lên…

“Ngươi tỉnh rồi sao?” Một giọng nam nhân kéo Si Ảnh đang từ nửa tỉnh nửa mê mà hoàn toàn thanh tỉnh.

“!” Hắn nhìn về nơi phát ra âm thanh, thì ra Tễ Linh Nhạc đang nằm bên trái hắn, một tay y vẫn đặt trên người Si Ảnh, một tay chống đầu nhìn về phía mình, “Nhạc… Nhạc… Nhạc Vương gia!!!” Cảm giác ấm áp trong ngực mới rồi chẳng lẽ là…

Si Ảnh cũng không dám suy nghĩ nhiều, loay hoay một chút mới ngồi dậy được, theo bản năng hướng bên trong lùi lại.

“Có chuyện gì vậy? Ngươi không phải mới rồi còn nói ngực ta rất ấm áp sao? Lại còn không ngừng gọi ‘nương’ nữa chứ… Sao bây giờ lại như muốn chạy trốn vậy?” Không biết từ khi nào, Tễ Linh Nhạc có cảm giác việc trêu ghẹo khiến cho hắn lộ ra bộ dáng xấu hổ cũng là một loại hưởng thụ rất lớn trong chốn nhân sinh.

Si Ảnh đỏ mặt mà kéo hạ chăn mền, không xong rồi, mới vừa rồi trong mộng nói mớ không biết đã bị nghe những gì nữa, “Si Ảnh không phải cố ý thất lễ với Vương gia, mong Vương gia thứ tội…”

Ai… Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù không phải lỗi của mình thì mình cũng phải xin lỗi…

“Nhưng Si Ảnh không rõ… ta không phải… không phải đang ngủ dưới đất sao?” Sao khi mình vừa tỉnh lại lại thấy bản thân đại nghịch bất đạo nằm ngủ trên giường cơ chứ?

Tễ Linh Nhạc đành hảo tâm giải thích: “Là ngươi ngủ dưới đất đến nửa đêm thì cứ kêu lạnh không ngừng, ta vì muốn được yên thân mà nghỉ ngơi nên không thể không ôm ngươi lên giường ngủ cho ngươi thấy ấm áp hơn.”

“… Vậy phải đa tạ Vương gia rồi!” Thật vậy chăng? Không thể nào…

“Ừm… ngươi cứ ngủ thêm một lát đi, ta đến lúc phải vào cung rồi!” Tễ Linh Nhạc từ trên giường ngồi dậy.

Si Ảnh vẫn chưa kịp hỏi nhiều, Tễ Linh Nhạc đã mặc quần áo chỉnh tề mà ra khỏi phòng…

Trên đường tiến cung, trong lòng Tễ Linh Nhạc vẫn tràn đầy nghi vấn, ngày hôm qua vì cớ gì mà mình lại hôn lên môi Si Ảnh chứ? Vì tò mò ư? Nhưng sao nửa đêm thấy hắn rơi lệ trong lòng lại không kìm được ôm hắn lên giường cùng mình đồng tẩm? Là đồng cảm? Hay là vì nhìn thấy hình ảnh trước đây của mình nơi hắn? Mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Đột nhiên Tễ Linh Nhạc ngừng bước, khiến cho thái giám đang đi phía sau thấy kỳ quái nhịn không được mà hỏi thăm: “Vương gia, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tễ Linh Nhạc ngửa mặt lên trời, sau đó đột nhiên hung hăng vung tay đánh một chưởng vào chính mặt mình, phát lên một âm thanh chát chúa.

“Vương gia!” Tên thái giám sợ tới mức quỳ rạp lên nền tuyết mà khóc lóc, “Nô tài sai rồi, mong Vương gia trách phạt nô tài, người không nên đem thân thể đáng giá nghìn vàng của mình ra đùa giỡn!”

Một chưởng kia đã khiến cho Tễ Linh Nhạc khôi phục lại sự lãnh tĩnh thường ngày, hắn thản nhiên đáp: “Đứng lên, ngươi không sai!”

“… Vâng ạ!” Là lệnh của chủ tử thì không thể trái!

Sau đó cứ như thể chưa hề có chuyện gì phát sinh, Tễ Linh Nhạc tiếp tục hướng thâm cung mà đi tới…

Đúng vậy, quan hệ của hắn cùng Si Ảnh một tháng sau sẽ kết thúc, hắn có là ai cũng không liên quan tới mình, mình cũng không nên vì hắn mà đa tâm nữa… Chính là như thế, hắn sẽ được an trí bên cạnh người kia, vì mình tra rõ ràng vụ án tham ô  muối cùng ngân lượng của triều đình, sau khi vụ án kết thúc hắn sẽ phải chết… kết cục đó đã sớm định sẵn rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.