“Ân ha… A A… Buông ra…” Nước mắt khô rồi lại chảy, chảy rồi lại khô đi, Si Ảnh không đếm được mình đã khóc bao nhiêu lần, cũng không biết đã qua bao lâu nữa!
Lạnh quá… Mệt mỏi quá… Khổ sở quá… Cơ thể lạnh lẽo, có lúc lại nóng rẫy lên… Hắn không biết làm sao mới có thể giải trừ?
Ta biết sẽ không ai đến cứu ta, ta cũng hiểu sẽ không có người nào quan tâm tới ta, nhưng tại sao lại bắt ta phải chịu đựng nỗi thống khổ này?
Bởi vì ta đã phản bội Viễn? Nhưng chẳng phải hắn cũng từng phản bội ta ư? Tại sao hắn còn chưa bị trừng phạt?
Hắn lừa ta một lần, ta cũng gạt hắn một lần, chúng ta rõ ràng là hòa nhau, cớ gì hắn còn đối đãi với ta như vậy?
Vương gia a, nhiệm vụ của ta hẳn đã hoàn thành rồi, vậy sao ngươi còn muốn ta ở lại nơi này?
Là muốn ta chết đi sao? Ta chết rồi, các ngươi hẳn đều thấy vô cùng vui vẻ.
Đúng vậy, chết rồi thì cái gì cũng không cảm thấy nữa, chỉ cần chết đi là có thể khiến cho tất cả mọi người yên lòng rồi!
Người Triển gia sẽ không cần lo lắng chuyện xấu của gia tộc bị phơi bày ra ánh sáng, để cho người đời gièm pha; sự không cam lòng vì bị phản bội của Viễn cũng sẽ được xoa dịu phần nào; còn Vương gia, hắn chắc cũng lo lắng danh dự Hoàng gia bởi vì một nam kỹ như ta mà bị hao tổn. Như vậy thật sự là tốt quá…
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-khuyet-khuc-chi-tan-lau-nguyet/2192150/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.