Trời sáng. Từ đêm qua mưa đã bắt đầu rả rích không ngừng, làm ướt mái hiên cửa sổ, đánh thức hai người trong phòng khỏi giấc ngủ say…
Phụ nhân hơi nhổm dậy, mở cửa sổ, vẻ mặt ngưng trọng nhìn đình viện bên ngoài, ngẫu nhiên bị một vài hạt mưa hắt vào mặt, phảng phất giống như nước mắt của trời cao! Tiểu cô nương ngủ bên cạnh nàng, vì mẫu thân hơi động mà bất mãn, khẽ giãy dụa thân thể nhỏ bé chui vào trong chiếc chăn ấm áp…
“Đừng ư… Nương, lạnh quá!” Giọng bé gái nũng nịu mà đầy hờn giận.
Phụ nhân xoay người, mỉm cười cuốt ve đầu nữ nhi, “Tiểu Y, nương hôm nay muốn ra ngoài một chút, con ngoan ngoãn ở lại chỗ này đợi nương có được không?”
Tiểu cô nương hơi ló đầu ra, vẻ mặt nghi hoặc, “Nương muốn đi đâu? Còn có, chúng ta lúc nào có thể trở về? Bao giờ phụ thân sẽ về chơi đùa cùng tiểu Y đây?”
Hài tử ngây thơ không biết gì cứ hồn nhiên đặt câu hỏi, nó không rõ, vì sao mẫu thân có nhà lại không trở về, lại còn dẫn nàng đến ở nhà ông bà ngoại, nó cũng không hiểu vì sao mấy ngày nay không nhìn thấy phụ thân, người rốt cuộc đi đâu rồi chứ…
“Ngoan, nương có việc phải làm, tiểu Y nghe lời, phụ thân còn bề bộn công việc, lúc này không có ở hoàng thành, đợi vài ngày nữa có được không?” Phụ nhân kiên nhẫn trấn an hài tử.
“Hư…” Tiểu cô nương cong môi lên vẻ bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, “Được ạ… Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-khuyet-khuc-chi-tan-lau-nguyet/2192125/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.