Chương trước
Chương sau
Tiếng nước tí tách… Một giọt… Hai giọt… Ba giọt…

Thế giới trở nên thật im lặng, cũng thật hắc ám, giơ tay lên chẳng thể nào nhìn rõ năm ngón…

Si Ảnh vòng tay ôm lấy thân thể mình, lẳng lặng ngồi chồm hỗm trong góc tối…

Không muốn lên tiếng, không muốn động, cũng chẳng muốn tự hỏi bất cứ điều gì…

Hắn chán ghét việc cứ phải kiếm tìm một cuộc sống dưới ánh dương rực rỡ, rồi chung quy cũng bị người ta vứt bỏ mà thôi, cho nên…

Lần này, mộng cũng phải tỉnh rồi…

“Si Ảnh? Ngươi tỉnh chưa?” Mở mắt ra, thu vào tầm mắt chính là khuôn mặt lo lắng của Tễ Linh Nhạc.

“Ừm…” Thản nhiên mà lên tiếng trả lời.

Hắn nghĩ muốn quay đi, lại bị Tễ Linh Nhạc ngăn lại, “Chờ một chút, phía sau ngươi bị thương, trước hãy cứ nằm nghiêng ngủ như vậy đi!”

Si Ảnh cũng không cố chấp, liền cứ nằm nghiêng mà ngủ, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói…

“Si Ảnh…” Tễ Linh Nhạc dùng ngữ khí mà Si Ảnh chưa từng nghe qua nói, “Xin lỗi… Ngươi… tạm thời phải sống một thời gian ở Triển gia rồi… Có điều, không cần lo lắng… ta rất nhanh sẽ đưa ngươi quay về Vương phủ…”

Đây là quyết định của Tuyền, mà với tình hình lúc đó, thân là hoàng đế hắn cũng không thể không quyết định như vậy… Không chỉ vì Phạm… còn là vì để cho Si Ảnh có thể tiếp tục “sống”!

Si Ảnh vẫn không mở miệng, đôi mắt nhìn thẳng những song sắt nhà lao đang giam cầm mình, chỉ nghe thanh âm Tễ Linh Nhạc vẫn đang nói.

“Mới rồi như vậy, bọn chúng rõ ràng là nếu không bắt được ngươi thì sẽ giết ngươi… Chúng ta phải làm như vậy…” Thân là Vương gia, Tễ Linh Nhạc chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như thế, “Bây giờ chỉ có thể chờ Diệu Quang cùng Húc trở về, sau đó bàn bạc kỹ hơn mới có thể đối phó được với bọn chúng, điều ngươi cần làm chỉ là bảo vệ thật tốt bản thân, biết không?”

Hắn vẫn không có bất cứ phản ứng gì, điều này khiến cho Tễ Linh Nhạc có chút hoảng hốt, “Si Ảnh, ngươi có nghe ta nói gì không?”

“Ừ…” Một lời đáp lại giản đơn, sau đó Si Ảnh rốt cuộc cũng mở miệng, “Vương gia… Ta có một giấc mộng… một giấc mộng vô cùng đẹp đẽ…”

Tễ Linh Nhạc kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi…” mới vừa muốn nói, nhưng Si Ảnh đã không cho y cơ hội nói cho xong.

“Từ lúc bị Tần Viễn nhốt, giấc mộng kia với ta đã bắt đầu, trong mộng có một người đối với ta rất chu đáo từng li từng tí, thân phận hắn cao quý, nhưng cũng không hề vứt bỏ ta… còn nói muốn ta gả cho hắn, ta cũng đáp ứng rồi…” Trên khuôn mặt Si Ảnh tươi cười hạnh phúc, nụ cười mà Tễ Linh Nhạc vẫn thích nhìn, nhưng ngày hôm nay, bất tri bất giác lại khiến cho lòng người đau như dao cắt, “Đáng tiếc mộng đẹp vẫn luôn chỉ là giấc mộng… Một giấc mộng mãi mãi con người ta không sao thực hiện được… Bây giờ, giấc mộng ấy đã kết thúc rồi…”

“Không phải… Đó không phải là mộng!” Tễ Linh Nhạc nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, cực lực phản bác.

Nhưng Si Ảnh một mực khẳng định, “Không, đó chính là mộng… một giấc mộng Nam Kha… Hôm nay Vương gia phải kết hôn với một tiểu thư môn đăng hộ đối, lão bản, không đúng… là Phạm công tử, hắn sẽ có một kết cục tốt đẹp… Như vậy sự tồn tại của Si Ảnh cũng đã trở nên thừa thãi mất rồi!” Nhìn song sắt kia, ánh mắt hắn trở nên đờ đẫn, nhưng ngữ khí vẫn bình thản như thế.

“Vương gia, ngài cũng nên trở về đi thôi… Ở chỗ này quá lâu sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, mau hồi phủ đi!” Nói đến đây, Si Ảnh lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Tễ Linh Nhạc vốn nghĩ muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không có cơ hội để nói, hơn nữa y quá hiểu cho dù nói Si Ảnh cũng nhất định không nghe, vì vậy…

“… Ta nhất định sẽ đến đón ngươi!” Nói xong những lời này, Tễ Linh Nhạc liền xoay người rời đi.

Khi y vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa nhà lao, Si Ảnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên lên tiếng: “Vương gia…”

“Còn có việc gì sao?” Tễ Linh Nhạc hỏi.

“… Người trong mộng kia… Nếu như Vương gia gặp hắn, xin hãy thay Si Ảnh nói lời tạ ơn hắn… tạ ơn hắn đã cho ta một giấc mộng đẹp như vậy… Nói với hắn, Si Ảnh sẽ cả đời cảm kích không quên!”

Tay Tễ Linh Nhạc nắm chặt lấy chấn song, dường như muốn phát tiết tất cả những phẫn hận, lời nói ra cũng kích động dị thường, “… Ta sẽ!”

Lao đầu theo sau liền khóa cửa lại, trong phòng giam chỉ còn lại một mình Si Ảnh.

Chịu đựng đau đớn giày vò thân thể, đem tầm mắt nhìn lên khung cửa sổ có song sắt duy nhất trong phòng, đêm nay trăng thật sáng, cũng giống như khi ấy, lấp lánh ánh vàng, thuần khiết không tì vết, thật sự rất đẹp…

Sáng sớm hôm sau, Triển Bá Văn vô cùng kích động mà đem Si Ảnh trở về Triển gia, nhưng lại không phát hiện ra đã có một người âm thầm đi theo hắn.

Triển gia vẫn giống hệt như trong trí nhớ của Si Ảnh, không hề thay đổi chút nào, như thể cố ý chờ đợi hắn sẽ có ngày này. Khi hắn tới, huynh đệ Triển gia cùng đương gia chủ mẫu đang ở đại sảnh chờ…

“Rốt cục tới rồi sao?!” Lão tứ Triển gia xông lên phía trước, chạy đến trước mặt Si Ảnh châm chọc khiêu khích nói, “Ôi chao, nam sủng của Vương gia… thân thế thật không tầm thường, cư nhiên được đón tiếp nhân vật quan trọng…”

“Các ngươi tất cả đi ra ngoài đi!” Triển Thúc Văn hiểu rõ ý tứ của đệ đệ, liền hướng mấy hạ nhân phân phó.

Mọi người liền theo lệnh ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến sống chết của Si Ảnh, buông lỏng tay, Si Ảnh liền ba một tiếng bị ném lên mặt đất.

“Mạng ngươi cũng thật lớn! Nghe nói không chỉ Vương gia mà ngay cả hoàng đế cũng muốn giúp đỡ ngươi… Ngươi rốt cục đã dùng loại mị thuật gì hả?” Triển Trọng Văn tỏ ra vô cùng buồn bực.

“Ngươi cái đồ nghiệt chủng này, thật sự là cùng một loại với con hồ ly tinh kia… Ngươi rốt cuộc muốn bôi tro trát trấu vào mặt mũi Triển gia ta tới khi nào?!” Lão phu nhân mở miệng chửi mắng.

Triển Bá Văn liền dìu lão mẫu nói: “Nương, người không nên chấp nhặt cùng hắn, bây giờ bệ hạ giao hắn cho chúng ta… chúng ta còn nhiều thời gian để hảo hảo hành hạ hắn mà.”

Trong đại sảnh năm người, bốn nam một nữ cứ thế vây quanh Si Ảnh đang bị thương, mỗi người một câu không ngừng châm chọc… Si Ảnh đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị, lúc này cư nhiên không hề cảm thấy tức giận hay phẫn nộ gì… Trong lòng là một mảnh bình yên như nước hồ phẳng lặng.

“Đại ca, ngươi định đối phó với hắn thế nào?” Triển Quý Văn càng nhìn hắn càng phát hỏa, “Bán đi? Hay là…” Khi nói những lời này, trên mặt hắn lộ ra nụ cười *** đãng.

“Ai… Bây giờ còn chưa phải lúc, hãy chờ qua giai đoạn này đã!” Triển Bá Văn liền nói rõ sự tình, “Chờ qua lúc này…” hắn đi lên nắm lấy tóc Si Ảnh giật mạnh.

Si Ảnh bị túm tóc đau đớn, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, “Ư… Buông ra…”

“Đến lúc đó, ta muốn Triển gia một lần nữa phát dương quang đại, ta muốn ngươi giúp ta… giống như năm đó đã giúp cha!’ Trong mắt Triển Bá Văn là cuồng vọng vô cùng vô tận.

“Chờ sóng gió qua đi ư…” Triển Thúc Văn có chút nghi hoặc, “Đại ca, ta thấy Vương gia dường như thật sự rất thích tiểu tử này… Ngươi nói sóng gió có thể dễ dàng qua đi sao?”

“Ha ha ha ha… Tam đệ ơi là tam đệ, ngươi quá đa nghi rồi!” Triển Bá Văn vỗ vỗ bờ vai hắn, “Vương gia là người hoàng tộc, sao có thể nảy sinh chân tình với loại tiểu quan như vậy? Cùng lắm chỉ là chơi đùa thôi… Chẳng lẽ còn thật sự muốn lập hắn làm phi sao?!”

“Vậy chúng ta nên an trí hắn thế nào bây giờ?” Triển Trọng Văn hỏi.

Triển lão phu nhân đi tới trước mặt Si Ảnh, bàn tay già nua hung hăng nắm lấy cằm hắn, “Bắt hắn làm công việc của hạ nhân, khiến cho hắn chịu khổ sở như vẫn còn trong nhà lao! Cho hắn mặc loại phục sức thấp hèn nhất, cho hắn ăn loại thức ăn ghê tởm nhất, bắt hắn làm loại công việc bẩn thỉu nhất, ta xem đến lúc đó, tiểu hồ ly này còn có thể quyến rũ nam nhân bằng cách nào?!”

“Vậy cứ làm theo lời nương nói đi! Người đâu? Dẫn hắn xuống!” Đang nói chuyện, liền có hai tráng hán đi vào mang Si Ảnh đi.

Si Ảnh có chút bất ngờ, trừng phạt này so với tưởng tượng của hắn còn nhẹ hơn nhiều lắm, có lẽ… vẫn chưa đến lúc thôi… Nếu như Vương gia vẫn còn chút “hứng thú” với mình… A… Ngươi vẫn còn mơ tưởng có thể quay về cuộc sống trước kia sao…

Tráng hán ném hắn vào một căn phòng nhỏ tối tăm, sau đó không biết ai ném cho hắn một bộ y phục rồi bỏ đi. Sau khi xác định không có ai, Si Ảnh mới miễn cưỡng ngồi xuống giường, đem bộ y phục bằng vải thô gai đặt bên cạnh.

“Nơi này là…” Si Ảnh nhìn quanh bốn phía, nhưng lại phát hiện ra mình chưa từng tới nơi này, hơn nữa trong phòng lại tràn ngập một cỗ mùi hôi thối.

Hắn cố gắng đỡ lấy eo, đi từng bước về phía cửa… Mở cửa phòng ra, nhìn thấy ngoài cửa là bồn cầu chất thành đống, liền hiểu ra.

“Cái gì… Bảo ta đi rửa bồn cầu… Dung tục như vậy sao? Thật là không chịu nổi mà!” Oán giận mà từng bước quay về phòng, một lần nữa ngã lên trên giường đá thô cứng.

Cũng không biết qua bao lâu, Si Ảnh dường như đã ngủ thiếp đi được một lúc, cửa đột nhiên bị mở ra, một thân ảnh lập tức lách vào…

“Công tử, công tử…” Người kia thấp giọng gọi bên tai Si Ảnh, “Tỉnh dậy đi!”

“Ư… Ngươi là…” Si Ảnh dụi dụi hai mắt, cố nhìn rõ người trước mặt.

“Là ta, ngươi còn nhớ không?” Người tới đúng là Thương Diễn.

Si Ảnh nhất thời tỉnh táo lại, mới vừa định đứng dậy nhưng lại động vào vết thương ở sau lưng, “A… ư… Sao ngươi lại tới đây?”

Thương Diễn vội vàng đỡ lấy hắn nói, “Công tử, người đừng đứng lên vội… Trên người ngươi còn có vết thương…” Nói rồi từ trong lòng lấy ra một bình dược, “Cái này vốn là Vương gia bảo ta đem tới, có muốn ta giúp ngươi thượng dược không?”

“Chờ một chút…” Si Ảnh vội ngăn hắn lại, vấn đề bây giờ không phải là thượng dược hay không, mà là… “Sao ngươi lại ở đây? Lại còn mặc…”

Thương Diễn một thân tố y xám tro, đầu đội mũ đen, rõ ràng là bộ dáng của một gã sai vặt!

“Ta đương nhiên là do Vương gia phái tới nằm vùng rồi, không riêng gì ta… lần này Vương gia ngay cả Hứa Trạm cũng phái tới, có điều hắn ở một nơi bí mật, ngươi ngày thường sẽ không nhìn thấy!” Thương Diễn rót cho hắn một chén nước, kể lại tỉ mỉ.

“A? Các ngươi lần này là đến tra chuyện của Triển gia sao?” Si Ảnh thuận tay nhận lấy chén, “Vương gia thật đúng là không đơn giản… tốc độ nhanh như vậy…”

Thương Diễn nghe xong chỉ có thể cười khổ, “Công tử, ngươi đang nói cái gì vậy, Vương gia là phái chúng ta tới bảo vệ ngươi!”

“Bảo vệ ta?” Si Ảnh vẻ mặt không hiểu hỏi, “Bảo vệ ta làm cái gì?”

“Đương nhiên là bảo vệ ngươi không bị người khác khi dễ rồi!” Thương Diễn có cảm giác bất lực vô cùng sâu sắc, Si Ảnh cũng không phải lúc nào cũng chậm hiểu như vậy a…

“…” Si Ảnh nghe vậy liền đánh rơi chén trà, sau đó lại nằm xuống, “Vậy thật đúng là đa tạ, có điều không cần miễn cưỡng làm vậy làm gì…”

“Sao?” Thương Diễn nghe không hiểu.

“Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi! Ngươi cũng trở về đi… Đừng khiến cho kẻ khác chú ý!” Si Ảnh nhàn nhã mà phất phất tay đuổi khách.

Thương Diễn cũng không tiện ở lâu, liền gật gật đầu rời đi… Hắn đi tới cửa, như nhớ ra cái gì liền lấy ra một cây sáo nhỏ thổi vài tiếng, đột nhiên một bóng đen chợt lóe lên trước mặt, Thương Diễn lúc này mới yên tâm bỏ đi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.