Tuyền có chút không cam lòng, như thế nào lại đoán sai? “Cái gì? Sao lại là hắn? Ta vẫn tưởng là lão nhân họ Vệ!” Tiểu thuyết trinh thám trước kia đều viết như vậy mà.
Phạm trắng mắt liếc hắn, “Ngươi bớt ngắt lời, không nói cũng không ai bảo ngươi câm.”
“Sách, người vô hình.” Tuyền lầm bầm, lại nghênh đón vài ánh mắt xem thường.
Phạm đơn giản không để ý tới hắn, tiếp tục chỉ vào người kia nói: “Nói thật, ngươi diễn thập phần hoàn mỹ hơn nữa âm điệu lại thấp (ý bảo là không lên tiếng ấy, chỉ âm thầm lặng lẽ đứng xem),nếu không phải ngươi hạ Tuất đàn lộ ra sơ hở, ta cũng không nghĩ đến là ngươi —— Bất Túy!”
Bất Túy ngã trên lôi đài, “Ngươi, ngươi nói bậy. Lão phu như thế nào lại làm việc hạ lưu đó? Rõ ràng là ngươi có ý đồ hãm hại!” Ánh mắt lộ ra một tia chột dạ.
“Không cần ngụy biện, lão đầu.” Diệu Quang chuẩn bị vũ khí sẵn sàng, đứng bên cạnh hắn cười nói ” Tửu Cuồng Bất Túy, coi rượu như mạng, lại không uống trà, thử hỏi ngươi như thế nào lại trúng độc?”
“Lão phu...... Lão phu, sáng sớm hôm nay có uống chúc.” Hắn còn cãi chày cãi cối.
“Sơn trang của ta không dùng nước giếng làm thiện (đồ ăn).” Tử Mộ Nhiên mở miệng nói.
“Hừ!” Phạm cười lạnh nói: “Vệ chưởng môn cực độ chán ghét quan hệ giữa hai nam nhân, hắn trở thành lá chắn tốt nhất cho ngươi, ngươi lợi dụng hắn khơi mào căm phẫn. Ý đồ cô lập chúng ta...... Nói tới đây, lúc trước đề nghị ta làm võ lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-khuyet-khuc-chi-phuong-thao-bich-sac/202524/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.