“Bàn Nguyên, buông hắn ra!” Thanh âm Diệp tuấn từ ngoài cửa truyền đến. 
Chính là Phạm không hề động thủ, đoản kiếm vẫn để trên cổ Lê Tĩnh Hi. 
“...... Nếu ngươi hy vọng Tễ Lăng Kì sống, lập tức buông hắn ra!” Diệp Tuấn thấy thế không thể không ra đòn sát thủ. 
“......” Phạm lúc này mới buông đoản kiếm, đẩy Lê Tĩnh Hi ra. 
Lê Tĩnh Hi mắt thấy đoản kiếm hạ xuống, tay nắm chặt một quyền về hướng Phạm, “Ngươi này......” 
Mà Phạm một chút cũng không phản kháng, như là biết quyền này sẽ không dừng trên người mình. 
Quả nhiên, Diệp Tuấn lập tức chặn hai người lại, quyền của Lê Tĩnh Hi dừng lại giữa không trung. Diệp Tuấn đỡ lấy tay hắn, mệnh lệnh hắn đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người hắn cùng Phạm. 
Diệp Tuấn tự mình kéo ghế ngồi xuống, ngã chén trà, sau đó chỉ ghế bên cạnh, “Hai người chúng ta đã lâu không tâm sự, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện.” 
Phạm vô thanh vô tức ngồi xuống, chính là ánh mắt chưa bao giờ rời Diệp Tuấn. 
“Bàn Nguyên, ngươi không phải muốn giải dược sao?” Diệp tuấn hỏi: “Ta có thể cho ngươi, bất quá ngươi không thể cấp hoàng đế họ Tễ.” 
“Không được!” Phạm đơn giản hữu lực trả lời. 
“Vậy ngươi bỏ cuộc đi! Ta quyết không cho ngươi giải dược.” Diệp Tuấn hét lên. 
“...... Sư phụ.” 
“Ta nói rồi, ngươi và ta đã không còn quan hệ.” 
“Vậy thì, Diệp Tuấn.” Phạm sửa miệng, “Nghe nói ngươi từng cứu tiên đế?” 
Chén nước trong tay Diệp Tuấn lay động, “Vớ vẩn, ta vì cái gì phải cứu địch nhân của mình?” 
“...... Bởi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-khuyet-khuc-chi-phuong-thao-bich-sac/1311043/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.