Không chịu được sự lăng nhục của Bạch Nguyệt Diệu, Lam Điệp Nhi đập đầu vào cây cột bên giường, Bạch Nguyệt Diệu không biết tại sao không tự chủ được đem quần áo trên người nhanh chóng chắn trên cây cột, mà Lam Điệp Nhi vì hốt hoảng vốn dĩ không hề thấy quần áo của Bạch Nguyệt Diệu chắn trước cột, rồi sau đó hôn mê bất tỉnh.
Bạch Nguyệt Diệu khẩn trương nhìn Lam Điệp Nhi, phát hiện trên đầu Lam Điệp Nhi cũng không có vết máu, hắn lập tức thở phào một cái, nhưng khẩu khí thong thả này, Bạch Nguyệt Diệu tuyệt đối không được bình thường.
Trong lòng Bạch Nguyệt Diệu đang nghĩ, rõ ràng nếu thật Lam Điệp Nhi tự sát cũng tránh cho mình đích thân ra tay. Nhưng, nhìn Lam Điệp Nhi kiên trinh đối với mình không khuất phục Bạch Nguyệt Diệu lại có chút bội phục, nữ tử cả Vân Long quốc đều hận không được Bạch Nguyệt Diệu cưng chìu, nhưng duy chỉ có Lam Điệp Nhi lại mạnh mẽ chống đối, trong lòng Bạch Nguyệt Diệu bắt đầu bồi hồi, chẳng lẽ giống như lời Bạch Tinh Ngân nói, Lam Điệp Nhi thật sự là người ở tương lai? hay là Lam Điệp Nhi đối với Đại hoàng tử vô cùng trung thành nên không cách nào tiếp nhận Bạch Nguyệt Diệu, bất kể như thế nào, Lam Điệp Nhi kiên trinh cùng với cứng cỏi kia cũng khiến Bạch Nguyệt Diệu bội phục, nhưng càng như vậy Bạch Nguyệt Diệu lại càng muốn trêu cợt Lam Điệp Nhi...
Bạch Nguyệt Diệu đi tới bên giường, đem tất cả quần áo trên người Lam Điệp Nhi cởi ra, Bạch Nguyệt Diệu nhìn chăm chú vào cơ thể Lam Điệp Nhi, ngạc nhiên phát hiện Lam Điệp Nhi còn là một hoàng hoa đại khuê nữ. Hắn càng thêm khó lý giải, xem ra Lam Điệp Nhi chưa bao giờ được Đại hoàng tử sủng qua, Lam Điệp Nhi kia kiên trinh vì cái gì đây?
Bạch Nguyệt Diệu lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó đi tới tủ bát bên cạnh, ngay sau đó cầm cây chủy thủ, nhẹ nhàng cắt ngón trỏ phải của mình, lại trở về bên giường, hắn nhẹ nhàng để giọt máu ở vết thương bôi lên trên giường ngay dưới Lam Điệp Nhi.
Bạch Nguyệt Diệu mặc lại quần áo của mình lập tức rời đi, đóng cửa lại một thoáng, lại lần nữa lộ ra một nụ cười tà mị.
“Nhị hoàng huynh! Thế nào rồi?” Bạch Tinh Ngân chờ Bạch Nguyệt Diệu ở đại sảnh đã lâu, hắn không rõ Nhị hoàng huynh Bạch Nguyệt Diệu của mình sẽ xử trí Lam Điệp Nhi thế nào, hiện giờ trong lòng Bạch Tinh Ngân vô cùng mâu thuẫn, một mặt muốn biết Lam Điệp Nhi đến cùng có phải người xấu hay không, một mặt lại sợ Lam Điệp Nhi ở cùng Bạch Nguyệt Diệu chịu khổ.
“Ha ha, sau này hẵng nói..., sau này hẵng nói..., sắc trời đã không còn sớm, hoàng đệ, đệ trở về tẩm cung đi!” thấy Bạch Nguyệt Diệu nói thế, Bạch Tinh Ngân chỉ đành bất đắc dĩ trở về tẩm cung của mình, nhưng Bạch Tinh Ngân lại trằn trọc trở mình thật lâu không thể ngủ...
Nhìn thấy Bạch Tinh Ngân rời đi, Bạch Nguyệt Diệu lập tức tính toán trở lại gian phòng Lam Điệp Nhi ở, đúng lúc này...
“Hoàng tử... Hôm nay ngài muốn ngủ với Thúy nhi, hay là muốn ngủ với Thanh nhi tỷ tỷ? hay chúng ta ngủ chung?” Bạch Nguyệt Diệu từ mười hai tuổi bắt đầu cùng nữ tử hàng đêm sênh ca rồi, cơ hồ mỗi đêm đều là cùng nữ tử ngủ chung, nghe được Thúy nhi hỏi như thế mình, Bạch Nguyệt Diệu cười nhạt một tiếng.
“Hôm nay ta đột nhiên cảm thấy sức khỏe hơi yếu cho nên hôm nay ta ngủ một mình.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng sải bước rời khỏi đại sảnh, mà trong đại sảnh tất cả nữ tử đều lộ ra vẻ mặt mất mát.
Trở lại phòng Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu thanh thản cởi quần áo của mình ra, sau đó nằm ở bên cạnh Lam Điệp Nhi ngủ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]