Chương trước
Chương sau
Ta không biết quan huyện lại tính đến mưu ma chước quỷ gì rồi, nhưng Lam Điệp Nhi ta binh tới tướng đỡ, nước tới đấp đất chặn, ta không làm bất cứ chuyện gì có lỗi, cho nên ta không sợ quan huyện kia loạn định bất kỳ tội danh nào.

“Thảo dân to gan, mới vừa rồi ngươi vũ nhục bổn quan chuyện này còn nhớ hay không?”

“Nhớ!”

“Bổn quan bây giờ lập tức trị ngươi tội vũ nhục mệnh quan triều đình, ngươi có nhận tội không?” Là tội này? Ta bị tội nói ông ta là tham quan ô lại? Ha ha ha.

Ta ở trên công đường cất tiếng cười to, khiến dân chúng cùng với quan huyện rất hiếu kỳ, Bạch Nguyệt Diệu vẻ mặt vẫn không có bất kỳ biến hóa nào ngồi một bên đưa mắt nhìn ta.

“Thảo dân to gan vì sao ngươi cười?”

“Huyện thái gia, nếu ngài không nói điểm này, ta còn quên mất” Ta ngưng cười, sau đó vẻ mặt lại đặc biệt chăm chú, ta sải bước đi về phía trước hai bước: “Hiện giờ ta muốn phản cáo ngài!” Nói xong, ta lại chỉ hướng Huyện thái gia!

Gương mặt Huyện thái gia nghi vấn, mà bên ngoài công đường dân chúng cũng đều bàn luận xôn xao.

Không đợi Huyện thái gia phản ứng kịp, Bạch Nguyệt Diệu lại mở miệng: “A? Điêu dân dưới công đường, ngươi nói một chút xem vì sao phải phản cáo Huyện thái gia?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức đứng lên, sau đó đi tới bên cạnh Huyện thái gia.

Nói thật, ta thật rất không muốn cùng đối thoại với Bạch Nguyệt Diệu. Trong lòng ta tự nói với mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, ta thật sợ trong lòng tức giận bộc phát ra sẽ mắng Bạch Nguyệt Diệu, ta hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Tội thứ nhất, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng không điều tra rõ ràng chân tướng sự việc muốn dùng hình với thảo dân, là tội làm việc tắc trách. Tội thứ hai, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng dung túng thuộc hạ thu phí bình an của dân chúng, là tội dung túng. Tội thứ ba, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng trước khi Nhị hoàng tử tới quan phục không ngay ngắn đã tới toà, là tội làm nhục triều đình!!! Ba tội này đi cùng nhau, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng, cũng đã vũ nhục bốn chữ ‘Gương sáng treo cao’ trên công đường rồi!!!”

Ta nói xong lại chỉ tấm biển có bốn chữ ‘Gương sáng treo cao’ ở trên, mà sắc mặt Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng nhất thời cũng xanh biếc, dân chúng bên ngoài công đường càng lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Hơn nữa, nếu Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng biết thuộc hạ mình làm xằng làm bậy mà không trị, thảo dân sẽ cáo ông ta thêm tội bao che!!!” Ta nói xong lại nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu.

“Ngươi...” Quan huyện tức giận chỉa vào người của ta.

“Lời hắn nói có thật không?!” Bạch Nguyệt Diệu mới vừa ở chủng loại kia... Cảm giác phóng đãng nhất thời không thấy đâu, đổi lại chính là khí chất uy nghiêm mà ta từng nhìn thấy mấy giây trước đây.

Bạch Nguyệt Diệu nói xong Huyện thái gia lập tức té quỵ xuống đất: “Hạ quan oan uổng, hạ quan oan uổng.”

Bạch Nguyệt Diệu không để ý đến Huyện thái gia, trực tiếp ngồi vào ghế Huyện thái gia vừa ngồi: “Người đâu, đem Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng đứng lên cho ta!” Ngôn ngữ của Bạch Nguyệt Diệu nhất thời khiến ta kinh sợ, ta thật không ngờ hắn sẽ nghiêm túc như thế, càng không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp thụ lý việc ta phản cáo Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng.

Trừ điểm ái tình... Hắn thật sự là Nhị hoàng tử anh minh sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.