Chương trước
Chương sau
Ta cùng với đại thần hàng thứ nhất đứng trên Kim Loan điện tạo thành một đường thẳng song song, sau đó ta vung quần áo Trạng nguyên lên quỳ hai gối xuống trước mặt hoàng đế, đầu cũng khẽ rủ xuống. Ta quỳ ở đây, không có bất kỳ ý nghĩa gì, ta chỉ là tuân theo lễ bái hoang đường với quân vương cổ đại thôi!!

“Kim khoa Trạng nguyên Lam Điệp ra mắt hoàng thượng.” Nói xong ta ngẩng đầu lên, cùng hoàng đế bốn mắt nhìn nhau.

Hoàng đế kia không có tinh thần nâng mí mắt lên, nhìn ta một cái: “A, ngươi chính là người mà Hoàng Thượng Thư vẫn khen ngợi với ta. Trẫm cũng muốn xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì.” Hoàng đế nói với ta, giọng nói một chút cũng không nghe ra chú ý nào, hoặc giả, ông ta trước đây cũng chưa từng nhìn qua bài văn của Trạng nguyên, nhưng Lam Điệp Nhi ta tuyệt đối không thể để hoàng đế coi thường ta. Nếu đã ra mặt, ta phải khiến cho hoàng đế nhớ ta thật kĩ!! Hoàng đế nói với ta xong lập tức liếc nhìn văn võ bá quan: “Tử ái khanh, khanh tới vấn đáp với kim khoa Trạng nguyên xem như thế nào?”

“Thần tuân chỉ.” nói chuyện là một nam tử độ tuổi trung niên mặc áo bào tím, khí chất rất thành thục, hào hoa phong nhã, trông cũng rất đoan chính, người này hẳn là Tử Thừa tướng rồi, ta vẫn cho Thừa tướng phải là một lão già chứ, lại không ngờ tới trẻ tuổi như vậy, nhưng ta cũng có thể rõ ràng cảm giác được, Tử Thừa tướng cũng không phải người lương thiện, với vẻ hào hoa phong nhã như hắn ta, trong con ngươi lại có ánh mắt sắc nhọn, khi hắn ta chăm chú nhìn ta, mặc dù bề ngoài ta không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại có một chút run rẩy, nhìn thấy hoàng đế ta cũng không cảm thấy sợ hãi, nhưng nhìn đến Thừa tướng, ta lại có loại cảm giác khủng hoảng, nếu ta thật muốn hạ bệ Thừa tướng, xem ra nhất định phải đạp đổ người này, nhưng, bây giờ nhìn lại, so với tưởng tượng của ta khó khăn rất nhiều rất nhiều đây!

“Lam Điệp, nghe nói ngươi không phải người của bổn quốc, vì sao phải tới bổn quốc phụng sự?” A, lời của Thừa tướng nhìn như không có ý gì, nhưng lại chứa đựng thâm ý, hắn ta muốn nói với hoàng thượng, ta là người nước khác, muốn nói với hoàng thượng không được trọng dụng ta, thật không ngờ, mới lần đầu gặp mặt mà thôi, Thừa tướng đã đem ta làm cái đinh trong mắt rồi?

Thờ ơ!!!

Việc này đã chứng minh, ta có thể uy hiếp được hắn ta! Mà câu hỏi của hắn vừa nói ra, cũng vừa dịp ta có thể lợi dụng để nịnh bợ vị hoàng đế này!

“Quay lại lời của Tử thừa tướng..., hạ quan ở nước khác nghe thấy Vân Long quốc quân vương cần chính yêu dân, đãi dân như con, dân chúng cơm no áo ấm, quốc thái dân an, nếu muốn làm quan thì nên đầu nhập vào Vân Long Quốc, cũng vì có hoàng đế tốt, hạ quan mới đến Vân Long quốc tham gia vào đường công danh, vì thiên tử mà phân ưu giải nạn!” Ta nhìn chăm chú vào mắt của Tử Thừa tướng, trong mắt của hắn ta càng thêm sắc bén rồi, người sáng suốt cũng biết, đáp án của ta không thể nghi ngờ là nịnh hót, ta đúng là nịnh hót, vì tất cả lời của ta đều là dối trá, tình hình Vân Long quốc như thế nào ai cũng biết, nhưng hoàng đế này nếu thật là hôn quân nghe xong lời ta nhất định sẽ mặt rồng cực kỳ vui mừng!

Quả nhiên, sau khi ta trả lời xong, hoàng đế kia phá lên cười, nhìn ra, lần nịnh bợ này coi như chính xác rồi, nhưng Tử Thừa tướng lại vẫn không chịu bỏ qua cho ta, hắn ta lại bắt đầu gây khó khăn cho ta: “Lam Điệp, ngươi vừa từ nước khác đến, là vị nào đề cử ngươi đến?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.