Chương trước
Chương sau
Hoàng thượng vừa ngồi xuống đã khí thế hung hăng vung tay lên, nhìn dáng vẻ ông ta hôm nay tâm tình giống như bánh bông lan đến cực hạn: “Huyện Bạch Văn gần đây liên tục gặp lũ lụt, dân chúng liên tiếp bạo động, dẫn đến Huyện Bạch Văn tổn thất năm trăm vạn hai hoàng kim, vì sao còn không trấn áp xuống!?”

Hừ, Huyện Bạch Văn gặp nạn lũ lụt, hoàng thượng không lo dân chúng chết sống, ngược lại lo lắng năm trăm vạn hai hoàng kim, còn phải trấn áp? Sao ông ta không nghĩ đến làm thế nào trấn ấp lũ lụt đây? Sao ông ta không suy nghĩ một chút dân chúng tại sao phải bạo động chứ? Sao ông ta không suy nghĩ một chút làm thế nào để trấn an dân chúng đây?

“Hoàng thượng, Huyện Bạch Văn bạo động rất nhiều, thần đề nghị phái Hắc tướng quân, mang một đội quân đi trấn áp loạn dân” Lấy bạo trị bạo? Chiêu này Tử thừa tướng cũng nghĩ ra được! Nhưng hoàng đế không từ chối, lại đang do dự.

Đúng lúc này, Bạch Nguyệt Diệu hai bước đi ra khỏi hàng, khẽ khom người xuống: “Phụ hoàng, cách lấy bạo trị bạo chỉ khiến dân chúng khẩu phục tâm không phục, Vân Long quốc từ trước đến giờ sử dụng chính sách lấy nhu chế cương là chính, cho nên nhi thần đề nghị, phái quân đội đi xây dựng đê đập ngăn trở lũ lụt tàn phá, mặt khác mở kho lương thực, trấn an dân chúng, như vậy dân chúng sẽ chỉ biết cảm kích, không gây chuyện nữa.” Lúc này Bạch Nguyệt Diệu coi như cùng ta nghĩ về một hướng rồi, xem ra Bạch Nguyệt Diệu bây giờ đang bắt đầu nhận chân, trước kia lúc ta mới bắt đầu làm quan, Bạch Nguyệt Diệu rất ít lên tiếng, cho dù lên tiếng cũng là loại biểu cảm phóng túng không kềm chế được, như bây giờ thật tình như thế, tích cực như thế có thể nói là đã dốc lòng, ta xem Bạch Nguyệt Diệu cũng bắt đầu tiến hành bước thứ nhất rồi!!

Hoàng thượng hơi trầm tư, sau đó hỏi: “Phái ai đi thì tốt?”

Chuyện xui xẻo này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, làm xong, sẽ được dân chúng ca tụng, nếu chuyện xấu đi, sẽ bị hoàng thượng trách mắng, nhưng mà...

“Hoàng thượng.” Ta bước lên trước đại điện: “Vi thần đề nghị để Nhị hoàng tử điện hạ đi.” Ta tiến cử quả nhiên đúng ý Bạch Nguyệt Diệu, cũng biết hắn muốn đi, lời kia vừa mới nói xong, khóe miệng của hắn rõ ràng nở ra nụ cười thỏa mãn.

“A?” Hoàng thượng do dự một chút.

Bạch Nhật Uyên mượn thời cơ này vội vàng nói: “Phụ hoàng, đại hôn của Nhị hoàng đệ sắp tới rồi, cho nên hãy để nhi thần thay Nhị hoàng đệ đi vậy.”

“Ha ha, thật không ngờ các con của trẫm đối mặt với an nguy dân chúng đều tích cực như thế!” Nói nhảm, nhìn hoàng đế đắc ý như vậy, nếu không phải chuyện có lợi Bạch Nhật Uyên có thể tranh đi ư? Ta không tin! Ta tuyệt đối sẽ không để Bạch Nhật Uyên đắc ý.

“Vậy thì do...”

Hoàng thượng vừa định hạ quyết định, ta lập tức cắt lời hoàng thượng: “Hoàng thượng! Hiện giờ dân chúng cả Huyện Bạch Văn đang lầm than, nếu hoàng thượng cử hành hôn lễ cho Nhị hoàng tử, chắc chắn sẽ để lại tiếng xấu trong dân chúng, vì vậy thần cho là hãy để Nhị hoàng tử xử lý chuyện này trước đã, rồi sau đó mới cử hành hôn lễ, dân chúng cả nước chắc chắn sẽ chung vui thành tâm chúc phúc cho hôn lễ của Nhị hoàng tử Bạch Vân quốc.”

“Phụ hoàng...” Bạch Nhật Uyên dường như còn có lời nói muốn nói, nhưng bị hoàng thượng cắt đứt.

“Được lắm! Vậy để Nhị hoàng nhi đi xử lý chuyện này đi!” Hoàng thượng nói xong ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu đắc ý nhìn về phía Bạch Nhật Uyên.

A, hắn ta quả nhiên bụng dạ sâu xa, rõ ràng lần này minh đấu, hắn chịu thất bại, nhưng vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào, không chút nào là không cam lòng, vẫn bộ mặt hòa ai như cũ!

“Tạ phụ hoàng.”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Bãi triều, ta đi tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu nhìn chăm chú vào hắn, sau đó ánh mắt mỉm cười tà, ý nói cho hắn biết, ta có lời muốn nói với hắn.

Nhưng hắn lại...”Sao vậy? Lam Hàn Lâm, mắt không thoải mái sao?”

...

Bất đắc dĩ, ta cũng mau chóng bị hắn làm cho tức điên, hắn tuyệt đối hiểu rõ mà còn giả bộ hồ đồ, xem hắn cười xấu xa như vậy: “Nhị hoàng tử điện hạ, hạ quan có chuyện muốn bẩm báo!”

Ta nói xong, hắn nhanh chóng bày lên dáng vẻ, mặt nghiêm chỉnh nói: “Được, bổn hoàng tử cũng có chuyện muốn cùng thương nghị với Lam Hàn Lâm!” Tiếng của hắn dẫn tới sự chú ý của các quan viên, Tử Thừa tướng từ từ tiến tới bên này.

“Nhị hoàng tử, nghe nói Huyện Bạch Văn rất loạn, cho nên mong Nhị hoàng tử mọi sự hãy cẩn thận.” Lời này nhìn như là Tử Thừa tướng có lòng nhắc nhở, nhưng rõ ràng cho thấy uy hiếp, là uy hiếp! Bạch Nguyệt Diệu nghe xong lời này cũng không bất ngờ, không có tức giận, vẻ mặt rất là bình thản.

Sau đó hắn nhìn ta một cái, nói: “Đi thôi.” Bạch Nguyệt Diệu không nhìn Tử Thừa tướng, Tử Thừa tướng vẻ mặt rất không cam lòng.

“Dạ.”

“Nhị hoàng huynh, chờ đệ một chút.” Bạch Tinh Ngân ở phía sau gọi chúng ta, sau đó bước nhanh về phía chúng ta: “Ai ui!” Bạch Tinh Ngân thở nhẹ một tiếng, vì khi hắn chạy cố ý dùng sức đụng vào Tử Thừa tướng. Tử Thừa tướng thiếu chút nữa lảo đảo ngã trên mặt đất.

“Thừa tướng đại nhân, ngươi không sao chứ?” Bạch Tinh Ngân giả bộ hỏi.

Ta và Bạch Nguyệt Diệu cũng nhịn cười, Thừa tướng tức giận tâm tình đáp lời cũng không có, phất tay áo lập tức bỏ đi, nhưng hắn cũng nghe được rất rõ, tiếng chúng ta cười nhạo sau lưng mình...

Sau đó, ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân cùng đi vào bên trong đình ở ngự hoa viên, đây là lần đầu tiên cảm thấy trong lương đình này không khí đặc biệt bình thản, không xuất hiện cảm giác ngộ ngạt. Mà Bạch Tinh Ngân cũng không cần ở bên ngoài canh giữ nữa, nhưng hắn ở nơi này, ngược lại ta có lời mà không cách nào hỏi Bạch Nguyệt Diệu được.

Bước vào trong lương đình, ba người chúng ta cùng nhau ngồi trên băng đá, hiện giờ ta không cách nào mở miệng hỏi Bạch Nguyệt Diệu cái gì, lúc này trong lương đình không khí có chút lúng túng, chút trầm mặc, Bạch Tinh Ngân lên tiếng.

“Nhị hoàng huynh, lần này huynh đến Huyện Bạch Văn mang theo Mạc Dực đi?”

“Ừ” Bạch Nguyệt Diệu gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía ta: “Ta đã nói với Mạc Dực, sau này hắn sẽ ở trong phủ của Điệp Nhi, bảo vệ Điệp Nhi.”

...

Chuyện này ta căn bản cũng không biết, Bạch Nguyệt Diệu vốn không nói với ta, Hắc Mạc Dực ở phủ của ta? Ông trời ơi, ta đồng ý sao? Còn có cái gì Điệp Nhi?...

Hay là, hiện giờ cung đấu đã bắt đầu rồi, hay là, Bạch Nguyệt Diệu đem Hắc Mạc Dực điều đến bên cạnh ta là muốn bảo vệ ta, nhưng, ta và Huyễn... Ngâm Phong, tập võ là vì cái gì chứ? Chính là để ta tự bảo vệ mình! Cho nên ta không cần bất luận kẻ nào bảo vệ cả.

Còn có, đêm qua Hắc Mạc Dực đã đi đâu??

“Không cần đâu, tự ta có thể bảo vệ mình mà!”

“Ơ, ta có nói Mạc Dực sẽ bảo vệ ngươi sao? Ta bảo Mạc Dực đến giám thị ngươi! Lỡ như ngày nào đó ngươi làm phản thì biết làm sao bây giờ?”

“...” Ta thật là tự đa tình rồi, không có việc gì lại đi gây chuyện, Bạch Nguyệt Diệu đơn giản là tên khốn kiếp! Nghe Bạch Nguyệt Diệu nói xong, ta tức giận đứng lên: “Đến đây! Đến đây! Giám thị đi! Bạch Nguyệt Diệu ngươi đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà!” Ta nói xong, Bạch Nguyệt Diệu lại đắc ý khẽ mỉm cười.

Ta biết, ta trúng kế rồi, Bạch Nguyệt Diệu dùng kế khích tướng, cuối cùng ta cảm thấy hình như mình bị hắn đùa bỡn, hắn đơn giản là rất xấu!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.