Đi lại ước chừng nửa đường, có thể thấy xung quanh nhà cửa đã bị lũ lụt vô tình kia tràn qua, cũng đã sập đến thảm hại rồi, hơn nữa mặt đường còn bùn lầy khó đi, nhìn Hắc Mạc Dực khó khăn đẩy xe đẩy nhỏ, ta vội vàng tiến lên giúp Hắc Mạc Dực một tay, hắn nhìn ta một cái, ta khẽ mỉm cười với hắn, sau đó hắn nhanh chóng quay đầu đi.
Ta cuối cùng có loại cảm giác, Hắc Mạc Dực giống như vô cùng vô cùng ghét ta vậy?
“Đứng lại!” Theo tiếng phát ra, ta và Hắc Mạc Dực cùng nhau dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn.
Là hai mươi mấy dân chúng, ta có chút tò mò, không đợi ta mở miệng hỏi bọn họ có chuyện gì, những dân chúng kia đã nhanh chóng xông về phía chúng ta.
Hắc Mạc Dực buông tay trên xe đẩy nhỏ xuống, đứng ở trước người ta: “Lam hàn lâm cẩn thận.”
Hắc Mạc Dực vừa mới nói xong, những dân chúng kia đã hướng đến Hắc Mạc Dực tung ra quả đấm, bọn họ là loạn dân sao?
Nhìn ra được Hắc Mạc Dực đối với bọn họ ra tay rất lưu tình, vì mỗi động tác của hắn cũng không đánh trúng những dân chúng kia, nhưng ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
Đột nhiên mắt ta chợt lóe, lớn tiếng hét lên với Hắc Mạc Dực: “Hắc huynh, để lại một người sống, còn mấy người kia toàn bộ giết hết, bọn họ không phải dân chúng!!!!” Đúng! Không sai, bọn họ không phải dân chúng, mà là một đám cao thủ giả dạng dân chúng, dân chúng bình thường võ công không thể nào chuyên nghiệp như vậy, hơn nữa võ công của mỗi người bọn họ nhìn ra được đều giống nhau.
Sau khi ta nói xong, Hắc Mạc Dực không nương tay nữa, mà là nghiêm túc tấn công, ta cũng nhanh chóng vọt tới tham gia vào đội ngũ chém giết họn họ, tuy quan phục của ta rất cản trở, ra tay cũng không phải là bén nhạy, nhưng muốn chế phục bọn họ cũng không khó.
Những người này là do ai phái tới? A, Tử Thừa tướng ư? Nhằm lúc đưa cơm này mà cướp xe đơn giản là không muốn để bọn ta đem lương thực qua, nói đúng ra là không muốn để Bạch Nguyệt Diệu thuận lợi xử lý vụ việc lần này, vì nếu Bạch Nguyệt Diệu thành công không thể nghi ngờ sẽ là uy hiếp đối với Bạch Nhật Uyên!!!
Nhưng Lam Điệp Nhi ta nếu đã đứng về phía Bạch Nguyệt Diệu, ta tất yếu sẽ giúp Bạch Nguyệt Diệu lên làm hiền quân như trong quyển ‘Kinh đô Vân Long’ kia đã nói! Vì chỉ có hắn mới xứng với danh hiệu này!
Rất nhanh, ta đã cùng Hắc Mạc Dực giải quyết những kẻ giả mạo loạn dân, mà Hắc Mạc Dực cũng y theo lời ta phân phó để lại một người sống, nói thật, võ công của Hắc Mạc Dực thật sự rất lợi hại, quyền cước tung ra sạch sẽ lại đẹp, hơn nữa mỗi lần đều có lực.
Hắc Mạc Dực đem tên kia trói lại, một đầu sợi dây cột vào trên xe, cứ như vậy chúng ta không lâu sau thì tới nơi gặp nạn nghiêm trọng nhất.
Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, rõ ràng nhất là bóng dáng Bạch Nguyệt Diệu, hắn so với suy nghĩ của ta hoàn toàn không giống, ta cho là hắn sẽ đứng ở chỗ cao nhất chỉ huy người khác làm việc, nhưng không có, áo bào trắng kia đã sớm biến thành màu đất, hơn nữa gương mặt trắng nõn cũng dính đầy bùn, hắn đang cùng những người khác trong quân đội cùng nhau vận chuyển bao cát, hướng về phía lũ lụt gầm thét mà đi.
Quan viên triều đình rượu thịt ơi, các ngươi xem một chút đi, Nhị hoàng tử của các ngươi đang làm gì?
Hôn quân vô năng ơi, trong lúc ông đang hưởng thụ cơm ngon áo đẹp, ông có biết con của ông đang làm gì không?
Bá tánh chịu khổ ơi, các người xem một chút đi, hoàng tử kính yêu của các người quả nhiên không phụ kỳ vọng của các người.
Ở nơi này cố gắng chống lũ mỗi người bọn họ đều là anh hùng, đều không thẹn là anh hùng, xem một chút, trong mắt ta đã có chút ươn ướt.
Bạch Nguyệt Diệu vô tình thấy ta và Hắc Mạc Dực, hắn lau lau gương mặt rồi tự mình nhanh chóng đi về chỗ chúng ta, mà ta cũng vậy đem nước mắt cảm động lau trở về, thật là ghét Bạch Nguyệt Diệu, mỗi lần ta khóc đều là do hắn!
“Sao các ngươi lại tới rồi?”
“Đưa cơm!” giọng điệu của ta cũng không tốt, vì ta muốn giữ khoảng cách với Bạch Nguyệt Diệu.
“Nhớ ta quá thì nói nhớ đi, còn nói đưa cơm.”... Hắn không cảm thấy ngại sao? Hắc Mạc Dực còn ở chỗ này đó? Ông trời ơi, ta nhìn Hắc Mạc Dực một cái, mặt hắn vẫn không chút thay đổi, quên mất, hắn là đầu gỗ, đầu gỗ.
Còn có, mới vừa rồi cảm động của ta đối với hắn toàn bộ thu lại, đại gia làm như ta thúi lắm vậy. Mới rồi rõ ràng ta còn cảm thấy hắn vĩ đại, bây giờ nghe những lời trêu đùa của hắn, ta đơn giản không thể tin được hắn cùng với người khiến ta thiếu chút nữa rơi nước mắt là cùng một người!!!
“Ngươi thúi lắm, mau ăn cơm của ngươi đi!!!!” Ta nói xong lập tức lấy ra một chén đưa cho hắn, nhưng hắn không ăn cháo, mà gọi mọi người dừng tay để công việc đấy cùng nhau tới ăn.
Ta múc thêm cho mỗi anh hùng một chén cháo nữa, đến cuối cùng Bạch Nguyệt Diệu mới đưa chén không của hắn cho ta, nhưng chỗ cháo kia còn lại không nhiều.
Làm sao bây giờ? Ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao ta đưa cho hắn chén đầu tiên, mà hắn lại là người cuối cùng ăn, là vì hắn sợ tình huống như thế xuất hiện, hắn chính là hi vọng bộ hạ của hắn cũng ăn no, nào sợ chính hắn sẽ đói bụng.
“Cho ta đi.” Hắn nói xong thì đoạt lấy nửa bát cháo trên tay ta. Ngửa đầu lập tức uống hết, nghĩ mà xem hắn ở trong hoàng cung ăn so với món cháo này phong phú gấp trăm lần? Nhưng hắn không hề chọn ba lấy bốn, ngược lại khi hắn ăn xong, còn lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, tại sao vậy chứ? Hắn trong tưởng tượng của ta hoàn toàn khác nhau, từ lúc mới bắt đầu cho đến bây giờ, thời gian ta ở chung một chỗ với hắn càng lâu, càng thấy được con người khác thật tốt của hắn, thì ra ta đã thấy ở hắn đầy đủ dáng vẻ của một hoàng tử, nhưng hắn bây giờ so với một người dân bình thường không có gì khác biệt, chẳng qua là khí chất quân vương làm thế nào cũng không che dấu được.
Ta thật rất muốn biết hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bộ mặt đây?
“Mạc Dực, tên trói bên kia, là người tập kích các ngươi sao?” Lời Bạch Nguyệt Diệu nói xong, ta mới ngẩn người, làm sao hắn lại biết nhiều như vậy? Chúng ta rõ ràng chưa nói với hắn người bị trói là ai mà? Nhưng hắn làm sao biết được?
Ta hiểu rồi! Thảo nào lúc hắn đi chống lũ, đã để Hắc Mạc Dực lại, vì hắn đã sớm tính toán tốt lắm, haiz, cái gì cũng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn, hắn và Bạch Nhật Uyên đều cùng một dạng sâu không lường được, chỉ bất quá ý nghĩa khác nhau thôi!
“Dạ!”
“À, nhốt hắn vào phòng giam Huyện Bạch Văn trước đi.”
“Dạ.”
Thừa dịp Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực nói chuyện, ta tính đi lấy cháo cho Bạch Nguyệt Diệu, thử hỏi đường đường nam nhi năm thước uống không tới nửa bát cháo làm sao có thể đối phó với công việc nặng nhọc được?
“Ngươi đi đâu?” Bạch Nguyệt Diệu kéo tay ta lại, khiến ta không cách nào đi về phía trước nửa bước.
“Quay về lấy cháo tới đây.”
“Ngươi có bản lĩnh quay trở lại đây, không bằng ở đây bồi ta đi.” Lời hắn đầy mập mờ khiến trong lòng ta hơi dậy sóng, ta nhanh chóng bỏ tay hắn ra, không biết nên trả lời hắn như thế nào...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]