Chương trước
Chương sau
“Phụ hoàng, nhi thần biết sai.” Bạch Nguyệt Diệu vừa dứt lời, ta ngạc nhiên nhìn hắn, tại sao hắn không nói cho Hoàng thượng biết tình hình thực tế chứ?

Chẳng lẽ hai ngày nay hắn ở Phong Minh Quốc cùng với ta không phải là điều tra tình hình quốc gia sao?

A, ta còn tự lừa gạt mình làm gì chứ? Thật ra thì ta đã sớm nghĩ ra hành động của Bạch Nguyệt Diệu hai ngày nay rồi, nhưng ta vẫn đang lừa gạt mình, tự tìm lí do cho hai ngày vui vẻ cùng Bạch Nguyệt Diệu.

“Nhị hoàng nhi, con đã hai mươi mấy tuổi rồi còn gì, vậy mà vẫn cứ ham chơi, thật khiến phụ hoàng lo lắng cho con đấy.” Hoàng đế nói xong thì thở dài, ta thấy rõ ràng trong mắt Tử Thừa tướng chợt lóe lên vẻ vui sướng.

Bàn tay ta gắt gao nắm lại thành nắm đấm, sau đó nhìn về phía hoàng thượng: “Hoàng thượng, vi thần có chuyện muốn bẩm báo với ngài.”

“Nói đi.”

“Huyện Bạch Văn gần đây gặp phải nạn lụt khiến dân chúng lầm than, Nhị hoàng tử cùng quân lính đầu tiên là chiến đấu hăng hái ở phòng tuyến chống lũ suốt mấy ngày mấy đêm không nghỉ. Sau đó Huyện Bạch Văn lại thiếu hụt lương thực, Nhị hoàng tử mấy ngày tiếp theo chỉ ăn mấy phần cháo trắng...” Ta nói xong thì tràn đầy nước mắt, nước mắt này một nửa là thật, một nửa là khoa trương. Sau đó ta dùng tay áo lau nhẹ khóe mắt: “Cuối cùng lúc trở lại Nhị hoàng tử không thể chống đỡ được nữa, đã phải nằm trên giường suốt hai ngày liền mới có thể hồi triều gặp Hoàng Thượng được, vi thần có đôi lời cũng không phải là khoe khoang chiến công của nhị hoàng tử, chỉ hy vọng Hoàng thượng đừng trách Nhị hoàng tử vì chậm trễ mất hai ngày này.”

Lời ta vừa dứt, các đại thần kia đều khẽ ngẩn người, ta muốn bọn họ động lòng bởi Bạch Nguyệt Diệu thường ngày ở trong cung đình hàng đêm nghe ca múa, hoang dâm, vậy mà chuyến đi đến Huyện Bạch Văn lần này lại lao tâm lao lực đến thế, làm sao bọn họ có thể biết Bạch Nguyệt Diệu làm thế là giả vờ chứ?

Dĩ nhiên, ta cũng là gần đây mới biết. Ta thở dài ở trước mặt hoàng thượng.

“Lam Hàn Lâm vì sao phải thở dài?”

“Hoàng thượng, vi thần muốn thay mặt bá tánh Huyện Bạch Văn xin tạ tội.” Giọng điệu ta lúc này càng lúc càng khoa trương rồi, giờ thì ngay cả Bạch Nguyệt Diệu cũng không biết ta muốn làm gì nữa. Trong ngự thư phòng tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ta, ta lập tức quỳ gối trên đất.

“Xin tạ tội?” Hoàng thượng khó hiểu nhìn ta.

“Dạ, là vì, haizz, dân chúng Huyện Bạch Văn nhất thời lỡ lời, lúc đó đã nhìn nhị hoàng tử mà gọi thành...” Ta mới nói được một nửa đã làm mọi người hứng thú.

“Gọi thành cái gì?” Hoàng thượng lo lắng hỏi ta.

“Gọi thành thái tử...” Nói xong ta vội cúi đầu xuống che đi khóe miệng đang cười đắc ý, ta liếc trộm Tử Thừa tướng một cái, vẻ mặt Thừa tướng tràn đầy tức giận, ngược lại vẻ mặt Bạch Nhật Uyên vẫn không hề lộ ra xúc động nào.

“Thái tử? Ha ha ha ha, ta nào có thể trách móc, xem ra phụ hoàng đã xem thường Nhị hoàng nhi, thật không ngờ Nhị hoàng nhi lại có thể được dân chúng kính yêu.”

“Tạ ơn phụ hoàng đã khen ngợi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng quỳ xuống bên cạnh ta, sau đó nhỏ giọng nói: “Nàng cũng có thể diễn trò đấy nhỉ.”

Hừ! Hắn nói ta diễn trò? Chẳng phải vẫn thua kém hắn sao, cái gì mà dò xét tình báo, còn không phải là đi ra ngoài chơi hai ngày ư!

“Hai bên đều thế thôi!” Ta cũng nhỏ giọng nói với hắn như vậy.

“Đúng rồi, Lam Hàn Lâm mới vừa nói là lương thực khan hiếm sao? Trẫm đã phát mấy triệu lượng cho Huyện Bạch Văn rồi mà, vì sao lương thực lại có thể thiếu hụt?” Được rồi, đi vào trọng tâm rồi, ta liếc Bạch Nguyệt Diệu một cái, ý hỏi hắn, hắn nói hay là ta nói.

Hắn nhìn ta một cái rồi trực tiếp đứng dậy, xem ra là hắn nói rồi. Ta cũng đứng lên, sau đó lui lại mấy bước sang bên cạnh.

“Phụ hoàng, Huyện Bạch Văn chưa từng nhận được từ phụ hoàng bất cứ cái gì!”

“Cái gì???” Hoàng thượng không thể tin nổi, nhìn đám đại thần, ta rõ ràng thấy có mấy người sắc mặt đã thay đổi.

“Phụ hoàng, phải chăng đã có vài kẻ nhân cơ hội trục lợi?” Bạch Nguyệt Diệu vừa dứt lời, sắc mặt một bộ phận đại thần càng thêm khủng hoảng.

Biểu tình của Hoàng đế tràn đầy tức giận, dùng sức vỗ mạnh xuống chiếc bàn trước mặt, toàn bộ người trong Ngự Thư Phòng đều quỳ gối xuống: “Thánh thượng bớt giận.”

“Tử Thừa tướng!!!”

“Có Vi thần.”

“Điều tra xem ngân sách của Huyện Bạch Văn đã đi đâu rồi, trẫm giao toàn quyền cho khanh đó!!”

Không được, không được! Tuyệt đối không thể giao cho Tử Thừa tướng, vụ án lần này là thời cơ tốt để diệt trừ những kẻ về phe Đại hoàng tử, nếu giao cho Tử Thừa tướng, chẳng phải là quan lại bao che cho nhau ư? Nhưng ta lại là hàn lâm, không cách nào quản lý vụ này, ta dò xét đám quần thần, rốt cuộc còn ai có thể tin tưởng? Ai vừa là quan thanh liêm vừa không phải là người của Đại hoàng tử chứ? Có rồi!

Ta bước lên trước hai bước, đứng ở trước mặt hoàng thượng: “Hoàng thượng, Tử Thừa tướng là bậc đại thần, còn có nhiều chuyện cần phải xử lý, hạ quan đề nghị, vụ này...”

“Vậy ngươi có thể sao?” Tử Thừa tướng ở bên cạnh tức giận cắt đứt lời ta.

Ta nhìn về phía Tử Thừa tướng, mỉm cười thân thiện: “Làm sao có thể, ta là hàn lâm, ta hiểu rõ quyền của mình chứ, đó cũng là lí do hạ quan cả gan đề cử với hoàng thượng người thích hợp nhất xử lý vụ này.”

“Còn có ai thích hợp hơn ta ư?”

“Ơ, ý Tử Thừa tướng là bất kể việc gì của Vân Long Quốc cũng có thể giao cho tử Thừa tướng xử lý?”

“Dĩ nhiên!” Tử Thừa tướng nói xong mới phát hiện ra mình phạm sai lầm lớn, sắc mặt lập tức có chút trắng bệch nhìn về phía Hoàng thượng. Ta không nói gì đâu nha, ha ha, bây giờ thì vô thanh thắng hữu thanh rồi.

Không thể phủ nhận, lần này Tử Thừa tướng lại bị ta chơi một vố rồi.

Hoàng thượng đầy tức giận nhìn Thừa tướng, sau đó nhìn ta: “Lam ái khanh, khanh nói xem muốn tiến cử người nào?”

“Ha ha, là Lại bộ Hoàng Thượng Thư, vụ này liên quan đến việc ăn hối lộ trái pháp luật, cho nên vụ này giao do Hoàng Thượng Thư xử lý là thích hợp nhất.”

“Hoàng ái khanh.”

“Có Vi thần.”

“Vụ này cứ giao cho khanh xử lý.”

“Thần tuân chỉ.” Hoàng Thượng Thư quay về, ta và Hoàng Thượng Thư mỉm cười với nhau. Trước mắt trong triều chỉ có Hoàng Thượng Thư là thích hợp nhất để xử lý vụ này rồi.

Mà hiện giờ Tử Thừa tướng có muốn xử lý vụ này cũng không dám, dù sao hắn vừa rồi mới lớn tiếng nói lời bất kính như vậy, hoàng thượng không chém đầu đã là may cho hắn, cho nên, hiện giờ hắn chỉ có thể ngồi yên thôi.

Ha! Hiện giờ ta coi như là chăm chăm vào Tử Thừa tướng rồi, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ kéo hắn xuống khỏi vị trí Thừa tướng kia.

Trận chiến ngầm lần này, coi như Bạch Nguyệt Diệu thắng Bạch Nhật Uyên một nước rồi, nhưng sao Bạch Nhật Uyên vẫn không có động tĩnh gì, vô cùng bình thản? Vẫn còn giấu giếm điều gì ư? hay là chưa tới lúc?

Ta cảm thấy trong triều đình đang tồn tại hai phe phái tranh giành lẫn nhau, ta vốn là kẻ yếu kém hiện giờ cũng đang từ từ mạnh lên...

Tưởng rằng lần này ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu kẻ tung người hứng, Bạch Nguyệt Diệu sẽ ra vẻ hài lòng, ngược lại vẻ mặt của hắn càng ngày càng nặng nề.

Cho đến khi Hoàng thượng nói xong, ta cũng đã bỏ tư tình lại phía sau, mới biết tại sao vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu lại nặng nề như thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.