Chương trước
Chương sau
Ngày đại hôn của ta và Bạch Nguyệt Diệu cuối cùng cũng đến, bên ngoài chiêng trống rộn rã, tiếng pháo nổ khắp nơi, trong khuê phòng, bọn nha hoàn đều đang bận rộn vì ta mà lo liệu tất cả. Mấy ngày nay, ta vẫn mặc trang phục của nữ tử chưa chồng nhưng hôm nay tóc dài đã được búi cao, ta sắp thành phụ nữ có chồng rồi.

“Tỷ tỷ, cái này có mang theo không?” Liễu Nhi lấy từ hộp trang sức ra một khối ngọc bội cùng một cây trâm cài tóc.”

Ngọc bội...

Chính là vật đính ước Huyễn Ngâm Phong cho ta, ta vốn đã xác định tâm ý sau này rồi, định đem ngọc bội trả lại cho Huyễn Ngâm Phong, nhưng nửa năm qua hắn lại không hề xuất hiện, có lẽ hắn cũng đã quên ta rồi.

Miếng ngọc bội kia rất ý nghĩa, ta vốn không nên đem nó theo bên người, có điều hắn đã từng nói ngọc bội đó là di vật của mẹ hắn, đối với hắn rất quan trọng, nên ta đành tạm thời cất giữ nó, đợi sau này có dịp sẽ trả nó về.

“Đem trâm cài tóc và ngọc bội vào cung luôn đi.”

“Dạ.”

Bọn nha hoàn đã mặc xong quần áo cho ta, ta cũng được đưa vào kiệu hoa, ha ha đón dâu ở cổ đại, chú rể sẽ cưỡi ngựa tới đón tân nương, Vân Long quốc cũng không ngoại lệ. Nhưng người trong hoàng tộc không phải là người thường, chú rễ sẽ không nhận tân nương, mà là do tân nương cũ đem tân nương mới đưa vào trong cung, thể hiện uy nghiêm của hoàng tộc.

“Con à...” Nghe tiếng đó, ta nhanh chóng vén khăn hỉ trên đầu lên.

Ngoái đầu nhìn lại, người cha già mấy ngày nay ở bên cạnh ta đang đẫm lệ, bệnh của phụ thân càng ngày càng nghiêm trọng, ta biết ta và phụ thân sẽ sớm phải âm dương cách biệt, ta lại chưa có một ngày được tận lòng hiếu đạo, phụ thân mấy ngày nay thì yêu thương ta, coi ta như hòn ngọc quý trên tay: “Cha, người không cần xuống giường đâu.” Ta nhanh chóng chạy tới bên người phụ thân, đỡ người dậy.

“Con... cha không nỡ bỏ con.”

“Con cũng không bỏ được cha.” Ta và người cha ruột thịt ôm nhau chặt nhau, tình thương của cha ta đã được hưởng, nghĩ lại cả hai người cha đều rất thương ta, còn ta, ta nợ bọn họ quá nhiều, quá nhiều.

“Cha, kiệu hoa cũng chờ lâu rồi, đừng để muộn giờ.” Người lần này đưa ta vào cung chính là Lam Vân Triệt ca ca, ca ca nói xong lập tức đưa ta ra cửa chính, cho đến khi rời đi ta vẫn không thôi nhìn người cha đáng kính.

Ca ca phủ khăn hỉ lên đầu ta, lần này theo ta vào cung là Liễu Nhi, muội ấy đang chuẩn bị dẫn ta bước vào kiệu hoa thì bước chân lại đột nhiên dừng lại.

“Liễu Nhi?” Vì vướng khăn hỉ, ta không biết là chuyện gì, nên nhẹ giọng gọi muội ấy một câu.

Đúng lúc này, một đôi tay nghiêng người ôm lấy ta, chân ta lập tức rời khỏi mặt đất, ta cảm giác bị người nọ bế vội nhanh chóng vén khăn hỉ lên.

“Sao ngươi lại tới đây?” Ta cả người ngồi ở trên lưng ngựa, ngạc nhiên hỏi Bạch Nguyệt Diệu. Theo lý hắn phải ở hoàng cung chờ ta chứ? Hắn xuất hiện thế này khác nào phá vỡ quy củ của hoàng tộc, đây chẳng phải là người có địa vị cao lại nhân nhượng người có địa vị thấp ư?

“Tại sao ta lại không thể tới nghênh đón nương tử của ta?” Bạch Nguyệt Diệu mỉm cười nói xong, ta nhất thời cảm thấy gương mặt nóng lên, nghĩ lại trước kia hắn đã từng gọi ta là nương tử, nhưng lúc đó không có cảm giác gì, hiện giờ ta lại thấy ngượng ngùng.

“Tham kiến thái tử điện hạ.” Bá tánh cùng với người đưa dâu toàn bộ đã quỳ gối trên đất.

“Bình thân.” Bạch Nguyệt Diệu ngồi trên ngựa uy nghiêm mà nói, xong lại quay sang Lam Vân Triệt: “Anh vợ, ta muốn dẫn Thái Tử Phi đi trước, các người đến cửa hoàng cung chờ ta.” Không đợi Lam Vân Triệt và ta có phản ứng, Bạch Nguyệt Diệu đã ôm ta thật chặt, thúc vào thân ngựa, con ngựa lập tức phi thẳng.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Ta tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

Bạch Nguyệt Diệu cúi đầu nhìn qua ta một cái, sau đó lộ ra nụ cười tà mị: “Ta nhớ đã từng nghe nàng nói ở trên lưng ngựa mà nói chuyện cẩn thận cắn phải lưỡi.” Nói xong, hắn lại nhanh chóng dính vào môi ta, hơn nữa đầu lưỡi còn bá đạo đẩy hàm răng ta ra, lưỡi vào đến trong miệng ta, dây dưa đầu lưỡi.

Đây là đường cái đó? Hắn thật sự là người cổ đại sao? hay hắn cũng là người xuyên không? Sao có thể không ngại ngùng như vậy...

Ta dùng sức đẩy hắn ra, môi của hắn mới tách ra, ta có chút căm tức nhìn chăm chú vào hắn, hắn chỉ bất cần đời khẽ hừ một tiếng.

-

Nhìn Lam Điệp Nhi có chút căm tức như vậy, Bạch Nguyệt Diệu cho là vì Lam Điệp Nhi không cách nào tiếp nhận được mình nên mới thế, nhìn thì cười nhưng trong lòng rất buồn bực. Phải chinh phục nàng! Chinh phục nàng! Đây là suy nghĩ trong lòng Bạch Nguyệt Diệu, Lam Điệp Nhi càng khó thuần phục, Bạch Nguyệt Diệu lại càng muốn chinh phục nàng. Lam Điệp Nhi căm tức không phải vì hắn hôn nàng, phải chăng vì ngượng ngùng?

Bạch Nguyệt Diệu lại tiếp tục hôn Lam Điệp Nhi, lúc này Lam Điệp Nhi có chút không nhịn được, nụ hôn này căn bản nàng không ghét, chẳng qua là vì đang ở trên đường lớn, nên Lam Điệp Nhi cảm thấy ngượng ngùng mà thôi, có điều phần ngượng ngùng này không làm giảm cảm xúc của nàng.

Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi vừa cưỡi ngựa vừa hôn nhau trên đường lớn, thu hút ánh nhìn của mọi người, hắn lặp đi lặp lại nhiều lần, hôn Lam Điệp Nhi mà không để ý đến lễ nghi cổ đại chính là muốn nói cho dân chúng toàn thành biết Lam Điệp Nhi là nữ tử của hắn, là phi tử của hắn! Hắn còn muốn mọi người biết hắn yêu nàng đến nhường nào. Lam Điệp Nhi cũng không còn cách nào khác là phải phối hợp với tuyên cáo này của hắn trước thiên hạ...

-

Bạch Nguyệt Diệu thật là quá đáng! Tại sao có thể lặp đi lặp lại loại hành động thế này trên đường lớn chứ? Hắn không biết xấu hổ ư?

“Nè! Ngươi đừng quá phận!!” Ta tức giận nói xong, lập tức quay lưng về phía hắn, chỉ sợ hắn lại tiếp tục.

“Có gì mà quá phận? Nàng đã là thê tử của ta rồi, ta hôn thê tử của ta thì có gì quá đáng?”

Nhưng cũng phải chọn đúng thời điểm chứ. Hiện giờ ta và hắn đang cưỡi ngựa trên ngã tư đường, còn muốn hôn tiếp?

“Là hoàng thượng ép buộc, ta mới cùng ngươi...” Không phải, không phải như thế, ta cũng yêu Bạch Nguyệt Diệu, mặc dù hôn nhân của ta và hắn là vì hắn muốn cứu ta, nhưng lại đúng là ta cũng yêu hắn, hoàn toàn không phải vì hoàng thượng ép buộc. Ta cũng mong sau này có thể sống với hắn thật tốt, vì sao ta lại nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy chứ? Nhất định là vì hành động phóng túng vừa rồi của hắn, ta mới cố ý nói vậy để làm hắn giận, nhưng lúc ta quay đầu nhìn hắn, nụ cười của hắn đã hoàn toàn biến mất, nhìn hắn lúc này ta cảm thấy có chút khủng hoảng.

Trên lưng ngựa không khí nhất thời đọng lại, nhưng con ngựa vẫn chạy băng băng trên đường phố, bá tánh thấy Bạch Nguyệt Diệu đi ngang qua, rối rít chúc phúc cho hôn sự của ta và hắn, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ bất mãn, ra chiều mất hứng.

Đều là của ta lỗi, tại ta nói sai, mới khiến hắn đang vui mà trở nên tức giận.

Ta cùng với hắn đi trên phố chừng nửa canh giờ nữa, gần như đi hết cả kinh đô, hắn mới lên đường đến Hoàng cung, hắn dẫn ta đi khắp kinh thành Vân Long mục đích là gì đây?

Chẳng lẽ?

Hắn đang nói cho mọi người ta là thê tử của hắn.

Hắn lần lượt hôn ta như vậy là muốn cho tất cả biết rằng hắn rất yêu ta sao?

Xem ra...

Ta lại hiểu lầm hắn rồi.

Ngựa dừng lại ở cửa hoàng cung, Bạch Nguyệt Diệu lấy khăn hỉ trùm lại trên đầu ta, ôm ta xuống ngựa, nhưng hắn có ý không muốn thả ta ra.

“Tự ta đi được rồi.” Ta nói xong, hắn vẫn không để ý tới ta. Xem ra hắn vẫn còn giận ta vì câu nói lúc nãy đây.

“Thái tử điện hạ...?” Lam Vân Triệt chờ đã lâu bên ngoài cửa cung, thấy Bạch Nguyệt Diệu ôm muội muội của mình, hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

“Lam Thái sư, ta muốn tự mình bế phi tử của ta bước vào Kim Loan điện.” Giờ phút này Bạch Nguyệt Diệu trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Thần hiểu.” Lam Vân Triệt bất đắc dĩ dẫn đội ngũ đưa dâu hùng dũng đi theo sau lưng Bạch Nguyệt Diệu.

Cứ như vậy, Bạch Nguyệt Diệu bế nữ tử mình yêu nhất hướng về Kim Loan Đại Điện, bọn cung nữ và thị vệ nhìn thấy cảnh này đều ngạc nhiên sững sờ.

Hàng động này của Bạch Nguyệt Diệu coi như là lần đầu tiên ở Vân Long quốc này, có thể xem là làm mất mặt hoàng tộc, nhưng hắn vốn không bị trói buộc bởi những lễ nghi này, hắn cho rằng hắn yêu Lam Điệp Nhi, hắn sẽ tự mình đón nàng vào tận trong cung.

Rốt cuộc, Bạch Nguyệt Diệu cũng dừng bước trước Kim Loan điện, hắn cũng đặt Lam Điệp Nhi xuống.

“Điệp nhi, lần trước bái đường, mặc dù ta lấy lý do là luyện tập, nhưng lần đó ta đã khắc ghi trong tâm khảm, có lẽ nàng đã sớm quên, nhưng lần này bái đường khắp thiên hạ đã biết nàng là phi tử của ta, ta không cho phép từ giờ trở đi nàng còn để một ai khác trong lòng!!” Bạch Nguyệt Diệu rất nghiêm túc, ta hiểu ý hắn, giờ ta và hắn đã chính thức là vợ chồng, cho nên hắn hi vọng ta quên Huyễn Ngâm Phong! Nhưng ta không cách nào quên được Huyễn Ngâm Phong, là chuyện trước kia, giờ đây ta đã hiểu ta với Ngâm Phong vốn không phải tình yêu! Còn nữa, lần trước bái đường cùng Bạch Nguyệt Diệu, ta cũng khắc ghi vào trong tâm khảm.

“Ta hiểu.”

“Còn một điều nữa ta muốn nói cho nàng biết, đó là từ khi sinh ra nàng đã được quyết định làm thê tử của ta rồi!” Bạch Nguyệt Diệu nói vậy là có ý gì?

“Vậy là sao?”

“Theo định ước, con gái của Tử gia gả cho Đại Hoàng Huynh, con gái của Lam gia thì gả cho ta đấy, nhưng, phụ hoàng và ta cho là Lam gia không có con gái, nên phụ hoàng mới gả con gái của Hồng gia cho ta.”

...

...

Buồn cười, thật sự rất buồn cười, là số mạng đang trêu đùa ta và Bạch Nguyệt Diệu sao? Theo lời Bạch Nguyệt Diệu thì chẳng phải nếu lúc hai tuổi ta không xuyên không đến hiện đại thì hiện nay ta và hắn đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận rồi sao? Vậy mà người coi bói nói ta lúc hai tuổi sẽ có đại kiếp, cho nên xin trời cao phù hộ, đưa ta đến hiện đại. Mười chín tuổi ta vô tình mở cổ thư, ai mở cổ thư cũng sẽ ngã bệnh hoặc gặp chuyện, chỉ có ta lật xem cổ thư thì lại một lần nữa trở về thế giới đích thực của ta. Cuộc sống ở hiện đại rất vô vị, đó là vì nơi đó vốn không thuộc về ta, thế giới cổ đại lại để ta nếm hết ngọt bùi cay đắng, vì nơi này mới là nơi thuộc về ta.

Chẳng trách Hoàng thượng dứt khoát đáp ứng để ta và Hồng Uyển Nghi cùng làm chính phi của Bạch Nguyệt Diệu.

Ta và Bạch Nguyệt Diệu đã bị số mệnh dẫn dắt, xuyên không trở về, người ta gặp đầu tiên chính là hắn, ha ha, đây có lẽ chính là duyên số chỉ duyên tới duyên đi. Nhưng quá là bấp bênh, vì hiện giờ, giữa ta và Bạch Nguyệt Diệu còn tồn tại nhiều điều bất ổn, ta chỉ hi vọng sau khi kết hôn, ta và hắn có thể thuận lợi chút thôi.

Nhớ lại mỗi một chương trong cuốn ‘Kinh đô Vân Long’, ta đã nghĩ mình sẽ là ‘Lam Thừa tướng’ rồi, nhưng, hôm nay ta đã trở thành phi tử, sao có thể đi vào chốn quan trường được nữa?

Trời ơi, quyển sách kia không lẽ nói sai sự thật? Nhưng sao có thể giả được, rất nhiều chương đều ứng nghiệm, còn có ngay sau đó là chương ‘ba ngày cưng chiều Điệp nhi’ rồi, lúc ta thấy chương ấy, ta đã nghĩ kẻ này chắc hẳn là một kẻ hoang dâm rồi! Nhưng, bây giờ nhìn lại, Điệp nhi kia chính là ta, cưng chiều ta xem ra là Bạch Nguyệt Diệu rồi.

Làm sao có thể chứ? Dù sao hắn bây giờ là thái tử rồi, cưng chiều ta ba ngày? Như thế không phải sẽ bị người đời mắng chết à? Ta muốn hắn phân biệt được chuyện công chuyện tư.

Cho nên, đoán chừng quyển sách kia nói sai rồi! Xem ra ta cũng không có hy vọng làm Lam Thừa tướng rồi.

“Cho mời thái tử điện hạ.” Tên quan ngoài cửa hô, Bạch Nguyệt Diệu vội dẫn Lam Điệp Nhi bước vào đại điện, lý ra Lam Điệp Nhi sẽ do mama dẫn vào mới đúng, nhưng lần này Bạch Nguyệt Diệu tự mình đưa vào, nhất thời bá quan trong Kim Loan điện tràn đầy kính sợ với Lam Điệp Nhi, vừa nhìn đã biết, Lam Điệp Nhi sau này nhất định sẽ được sủng ái!

Trên Kim Loan điện, chỉ có hoàng thượng ở đây, hoàng hậu cùng với Bạch Nhật Uyên và Bạch Tinh Ngân đều vắng mặt, đây chẳng phải là không cho Bạch Nguyệt Diệu mặt mũi hay sao. Bạch Nguyệt Diệu cũng đã phát hiện ra thái độ của Bạch Tinh Ngân, bất đắc dĩ đành để tình huynh đệ ở đó, chờ ngày sau từ từ giải quyết, nhưng liệu có thể không?

Hoàng thượng mặc dù bất mãn trước hành động không theo quy củ của Bạch Nguyệt Diệu, nhưng cũng không nói gì, vì thực lực của Bạch Nguyệt Diệu quá rõ rang. Tuy là con trai của mình, nhưng hiện giờ Hoàng thượng cũng không dám không xem trong thể diện của hắn, ai ngờ bản lĩnh của con trai mình đã vượt quá mức bình thường, xa mình đến vậy?

Bạch Nguyệt Diệu cầm tay Lam Điệp Nhi chậm rãi bước vào Kim Loan điện, ánh mắt của hắn vẫn chăm chú vào Tử Thừa tướng, trong lòng vô cùng tức giận, người đàn ông này đã chạm vào nữ tử mình yêu nhất, dù có giết hắn ta ngàn lần vạn lần, cũng không thể làm tan đi mối hận trong lòng Bạch Nguyệt Diệu.

Hiện nay, biết chuyện này có Hồng Uyển Nghi, Bạch Nhật Uyên, Hồng Thái Phó, Bạch Nguyệt Diệu, nhưng biết chân tướng sự thật chỉ duy nhất có Tử Thừa tướng. Hắn vốn không hề chạm vào nàng, thậm chí còn bảo vệ Lam Điệp Nhi nữa. Nhưng Tử Thừa tướng là loại người yếu lòng mà mạnh mồm, khi hắn biết Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi sẽ kết hôn, thì cũng biết rằng chuyện này khẳng định bao không nổi lửa. Có điều trừ phi Lam Điệp Nhi tự mình đến chứng thực, nếu không dù là ai tới, hắn cũng sẽ không giải thích gì. Nhìn cơn giận dữ trong mắt Bạch Nguyệt Diệu, Tử Thừa tướng xác định Bạch Nguyệt Diệu đã biết tất cả. Không sao cả, nếu Bạch Nguyệt Diệu muốn giết mình cũng được, dù sao Tử thừa tướng cũng biết, chuyện hắn làm có giết mười lần cũng không đủ!

“Lam Điệp Nhi, ngươi là con gái của Lam gia đã thất lạc nhiều năm, căn cứ vào đó, ngươi có thể có được danh phận chính phi, giờ trẫm ban thưởng cho ngươi danh hiệu Điệp phi, phải xử lý chuyện hậu cung cho tốt đó!”

“Đa tạ hoàng thượng.” A, chính phi thì thế nào? Trắc phi thì sao chứ? Một khi vào hậu cung rồi, nhất định sẽ có người bị tổn thương. Ta đối với Hồng Uyển Nghi có vạn lần xin lỗi, vạn lần áy náy, nhưng ta sẽ không vì chuyện này mà đẩy nữ tử khác tới bên cạnh hắn đâu!

Mặc dù Hồng Uyển Nghi tốt tính, nhưng hiện giờ trông coi hậu cung là hoàng hậu, là người từng cho ta một cái bạt tai! Cũng là người đã hại chết mẫu thân của Bạch Nguyệt Diệu! Ta có dự cảm, ngay lúc ta đặt chân vào chốn này, thì ta đã phải đối mặt với chuyện tranh đấu trong cung rồi, nam tử và nữ tử ai đáng sợ hơn? Ta không biết, cũng chưa nắm rõ! Nhưng ta sẽ dũng cảm đối mặt với tất cả!

“Nhất Bái Thiên Địa.” Lễ lạy này là để ông trời chứng giám, giờ đây ta và Bạch Nguyệt Diệu đã chính thức thành vợ thành chồng.

“Nhị bái hoàng thượng.” Lễ lạy này là hoàng thượng chứng giám, hôm nay ta đã là người của Bạch gia rồi.

“Phu thê giao bái.” Lễ lạy này là ta và hắn cùng kết một lời thề, kể từ nay, hắn là phu quân của Lam Điệp Nhi, ta là thê tử của Bạch Nguyệt Diệu, tuy không phải một chồng một vợ, nhưng ta mong hắn và ta sẽ toàn tâm toàn ý cùng nhau!

“Điệp nhi, bảo vệ tốt bản thân!” sau khi kết thúc ba lạy, Bạch Nguyệt Diệu nói với ta như thế, cuối cùng ta cảm giác lời của hắn dường như không hề đơn giản, hơn nữa ta cũng có loại dự cảm xấu.

Mama đưa ta vào tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, đây là lần đầu tiên ta lấy thân phận nữ tử bước vào đây, cũng là lần đầu tiên lấy thân phận thê tử của Bạch Nguyệt Diệu mà bước vào, từ giờ trở đi, nơi này chính là nhà của ta, chỉ là nữ chủ nhân không chỉ có mình ta.

Khăn voan ta vẫn phải chờ đợi Bạch Nguyệt Diệu tới bỏ ra, mama đỡ ta vào phòng, ta cảm giác giờ phút này gian phòng có chút mờ mờ, cây nến đang không ngừng lóe sáng, ngồi ở trên giường, ta sắp nghênh đón lần đầu làm vợ nhưng lại không phải là lần đầu tiên.

Lòng ta thực rối rắm, đau đớn, không cách nào đền bù cho Bạch Nguyệt Diệu từ phương diện thân thể rồi, sau này đành dùng tình cảm đền bù cho hắn vậy, đợi Bạch Nguyệt Diệu bước vào, ta sẽ nói cho Bạch Nguyệt Diệu biết, ta thích hắn, ta yêu hắn!

“Thì ra Lam hàn lâm là nữ tử.”

“Sau này sẽ là chủ tử của chúng ta nữa đó.” Các cung nữ ở ngoài bàn luận xôn xao, nhưng lời nói của các nàng ấy lại làm thay đổi hoàn toàn ý định của ta.

“À! Ta nhớ ra rồi, ngày đó Lam hàn lâm bị bắt ở trong gian phòng của Nghi phi nương nương, hình như quần áo xốc xếch lại bị một nam tử bế vào phòng khách, lúc ấy ta muốn tiến lên hỏi, nhưng bị Đại hoàng tử cản lại.”

“Không thể nào? Điệp phi nương nương......? nam tử kia là ai?”

“Nhìn bóng lưng hình hình như là Tử Thừa tướng.”

Ta hoàn toàn không thể tin vào tai mình, hai hàng nước mắt đã rơi, đêm đó ta bị làm cho bất tỉnh, khi tỉnh lại đã ở trên giường Hồng Uyển Nghi rồi, mà quá trình như thế nào, ta căn bản không biết gì, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới, bây giờ nghe các cung nữ bàn luận xôn xao, lòng ta đều muốn vỡ tan ra, lời đồn dừng lại......xem ra...

Đêm đó...

Đám người Bạch Nhật Uyên muốn hại ta, không chỉ là đưa ta vào chỗ chết, trước khi chết, Tử Thừa tướng còn....ta...

Ta không muốn nghĩ tới nữa, ta thật sự không có bất kỳ mặt mũi nào để nói yêu Bạch Nguyệt Diệu rồi, thật nhơ bẩn, thật nhơ bẩn!

“Các ngươi nói nhăng nói bậy gì đấy?” Hồng Uyển Nghi ở ngoài cửa mắng đám cung nữ, sau đó hung hăng cho mấy cái bạt tai, lại đẩy cửa bước vào hỉ phòng của Lam Điệp Nhi.

Giờ phút này, Lam Điệp Nhi bị khăn voan che kín, nhưng nước mắt lại không cầm được nhỏ xuống, Lam Điệp Nhi chỉ có cảm giác mình rất ghê tởm, rất dơ bẩn, đầu óc trống rỗng.

Hồng Uyển Nghi thấy nước mắt Lam Điệp Nhi nhỏ xuống từ bên trong khăn voan, khóe miệng giương lên đắc ý mỉm cười. Không sai, các cung nữ bàn chuyện đó chính là do nàng an bài, nhưng nàng sợ lộ nhiều quá, nên chỉ để lộ Bạch Nhật Uyên và Tử Thừa tướng.

“Lam hàn lâm... Không, muội muội... mấy lời vừa rồi...” Giờ phút này Lam Điệp Nhi suy nghĩ cực kì hỗn loạn, nàng nghe tiếng Hồng Uyển Nghi, nhanh chóng nắm lấy tay Hồng Uyển Nghi.

“Nghi phi nương nương, nàng còn nhớ rõ đêm đó chứ, ta cứ như vậy ở trên giường của nàng sao?” Giờ phút này Lam Điệp Nhi kích động hỏi Hồng Uyển Nghi, nhưng nàng càng như vậy, Hồng Uyển Nghi lại càng cao hứng.

“Ngày đó tỷ chỉ theo thói quen thường ngày đi ngủ, khi tỉnh lại đã thấy muội ở bên cạnh tỷ rồi.” Hồng Uyển Nghi biết, nói như vậy còn chưa đủ để làm tổn thương Lam Điệp Nhi, lại nói thêm: “Muội muội, vốn là tỷ không muốn bước vào, nhưng nghe những cung nữ kia nói xong, tỷ lại sợ muội để trong lòng, thật ra thì, chuyện muội ở trên giường tỷ, nhất định là có người muốn điện hạ khó chịu, mới sắp đặt ra loại chuyện này, chính tỷ đã gián tiếp hại muội rồi. Cho nên bọn họ nói chuyện muội và Tử thừa tướng, căn bản là không thể,...” Hồng Uyển Nghi thở dài, muốn nói lại thôi.

“Còn gì nữa sao?”

“Tỷ thấy muội muội và tử Thừa tướng có ân oán, hơn nữa ta thấy Tử Thừa tướng lúc đó cũng không biết thân phận muội là nữ tử, cho nên cung nữ kia nhất định là nói bậy thôi.” Hồng Uyển Nghi vừa nói xong, khóe miệng lại hiện lên nụ cười gian, nàng biết, khi nói như vậy Lam Điệp Nhi nhất định sẽ để trong lòng, hơn nữa kế hoạch của nàng hôm nay, chính là khiến Lam Điệp Nhi không cách nào cùng động phòng với Bạch Nguyệt Diệu được. Vì lần trước, chính mình cũng đã vì Lam Điệp Nhi mà không thể động phòng, cho nên Hồng Uyển Nghi muốn trả thù Lam Điệp Nhi và Bạch Nguyệt Diệu!

Nàng đã thành công! Tâm hồn yếu đuối của Lam Điệp Nhi đã bị tổn thương, lát nữa chắc khó mà động phòng cùng Bạch Nguyệt Diệu...

-

Ta nắm chặt tay Hồng Uyển Nghi, ha ha, chuyện đó dựng nên rốt cục cũng do ta mà ra, vì ta và Tử Thừa tướng quả thật có ân oán, hơn nữa Tử Thừa tướng sớm đã biết rõ ta là nữ tử rồi. Tại sao? Tại sao ta chỉ muốn một cuộc sống hạnh phúc mà cũng khó khăn đến thế?

Ta vừa mới thuyết phục được bản thân chuyện Huyễn Ngâm Phong, giờ lại tới chuyện với Tử Thừa tướng, nếu Bạch Nguyệt Diệu biết chuyện này thì sẽ thế nào? Ta không dám nghĩ!!! Ta sắp điên rồi.

“Muội muội, điện hạ sắp tới rồi, tỷ đi trước, ha ha, lại nói, thì ra người vẫn ở trong lòng điện hạ chính là muội muội, tỷ đã an tâm, chúc muội và điện hạ hạnh phúc.”

“Xin lỗi.” Thật không ngờ giờ phút này Hồng Uyển Nghi vẫn thật lòng chúc phúc cho ta, ta so với nàng ấy quả thật mặc cảm, nàng ấy có thân thể trong sạch, có một tấm lòng bác ái, còn ta? Dơ bẩn không chịu nổi, lúc nhìn thấy nàng ấy và Bạch Nguyệt Diệu bái đường, ta hận không được xông lên làm loạn, ta là loại người xấu xa đến thế nào? Ta thật sự có tư cách xứng với Bạch Nguyệt Diệu sao?

Bây giờ ta giao Bạch Nguyệt Diệu cho Hồng Uyển Nghi liệu có tốt không? Nhưng ta không bỏ được.

“Muội muội, sao phải nói xin lỗi? Ha ha, tỷ không cách nào lấy được sự tin yêu của điện hạ, là vì điện hạ không yêu tỷ, muội hãy thay thế tỷ chăm sóc tốt cho điện hạ.” Hồng Uyển Nghi nói xong lập tức rời đi...

Nước mắt không cách nào ngăn cản, lòng ta đau đớn thống khổ, ta nên chờ đợi, hay là trốn đi? Ta thật sự không cách nào đối mặt với Bạch Nguyệt Diệu nữa rồi, không cách nào đối mặt, ta muốn đi, ta muốn đi!

Ta nhanh chóng nhấc khăn hỉ trên đầu ra, giống như người điên chạy đến định mở cửa, nhưng đúng lúc này, Bạch Nguyệt Diệu trùng hợp mở cửa phòng ra.

Ta và hắn bốn mắt nhìn nhau, nước mắt làm nhạt nhòa hai mắt ta, ta tránh ánh nhìn chăm chú của hắn, áy náy lui về phía sau hai bước.

“Nàng định đi đâu?” Bạch Nguyệt Diệu có chút khó hiểu chất vấn ta.

Ta không muốn nói cho hắn biết, ta không muốn cho hắn biết chân tướng sự tình, hận ta đi, Bạch Nguyệt Diệu, hận ta đi.

“Ta không muốn kết hôn với ngươi nữa, ta vẫn không quên được Huyễn đại hiệp!”

Lam Điệp Nhi nói vậy vì muốn để Bạch Nguyệt Diệu hận mình, không đụng tới mình, như vậy nàng mới cảm thấy phần nào tốt hơn, nhưng phản ứng của nàng lại làm mọi chuyện diễn ra khác đi.

Nàng nói trong nước mắt, nhất thời khiến Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang, hắn cảm giác mình vẫn không thể nào hơn được Huyễn Ngâm Phong. Vì sao chứ? Huyễn Ngâm Phong đã lâu không xuất hiện trước mặt Lam Điệp Nhi, vì sao nàng vẫn không thể quên được hắn ta?

“Nàng còn nhớ lúc vào Kim Loan điện ta đã nói gì với nàng không?”

Lam Điệp Nhi sao có thể quên? Nàng còn nghĩ sẽ sống thật tốt với Bạch Nguyệt Diệu nữa, nhưng chuyện đột ngột xảy ra đả kích Lam Điệp Nhi, làm sao nàng có thể vui vẻ bên Bạch Nguyệt Diệu đây?

“Ta nhớ, nhưng ta đã hối hận, van xin ngươi...”

Lam Điệp Nhi còn chưa nói hết, Bạch Nguyệt Diệu đã thô lỗ hôn nàng, một tay hắn ôm chặt Lam Điệp Nhi, một tay đóng cửa phòng lại.

Lam Điệp Nhi không cầm được nước mắt, nàng nỗ lực nghĩ cách đẩy Bạch Nguyệt Diệu ra, nhưng Bạch Nguyệt Diệu lại làm ngược lại, bế nàng lên, bước nhanh tới bên giường, không một chút dịu dàng ném Lam Điệp Nhi lên giường.

“Ngươi định làm gì?” Lam Điệp Nhi biết Bạch Nguyệt Diệu có ý gì, nàng sợ, nàng sợ sự đụng chạm với Bạch Nguyệt Diệu.

“Ta đã nói, nàng là vợ ta, cho nên ta muốn làm gì đều được!” Trong đôi mắt Bạch Nguyệt Diệu chừa vài phần hận ý, hắn nói xong lại lấy từ bên giường một khối tơ lụa buộc hai tay Lam Điệp Nhi vào sau lưng.

“Không... đừng mà!! Van xin ngươi.” Lam Điệp Nhi cầu khẩn nói, nàng cảm thấy một kẻ bẩn thỉu như nàng không thể để người mình yêu đụng vào!

Nhưng lời cầu xin của nàng hoàn toàn không ngăn được hành động của Bạch Nguyệt Diệu, thấy lệ rơi đầy mặt Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu tức giận giật hỉ phục trên người nàng ra, nhất thời da thịt mịn màng xinh đẹp lập tức hiện ra trước mặt hắn.

Nhưng giờ phút này trong lòng hắn không có chút dục vọng nào, vì hiện giờ hắn có chút hận Lam Điệp Nhi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.