“Diệc Ưu, ngươi có đó không?” Tiểu Tứ lễ phép gõ cửa.
“Tiến vào!” Trong phòng truyền ra tiếng của Thấm Diêu.
Mở ra cửa phòng, chỉ thấy Diệc Ưu đang vùi đầu trên bàn viết cái gì đó, mà Thấm Diêu lại lặng yên mà ngồi ở phía trước bàn trà, thưởng thức trà xanh......
“Thấm Diêu ca ca!” Tiểu Tứ hướng hắn ta chào hỏi.
Thấm Diêu cũng theo thói quen gật đầu, rồi mới ý bảo để y ngồi xuống chỗ trống bên cạnh mình.
Tiểu Tứ kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho mình mộtchén trà, “Thấm Diêu ca ca, ngươi nói bệnh của ta bệnh cho Diệc Ưu?” Ngữ khí vững vàng, Tiểu Tứ hoàn toàn không thèm để ý nhóm thân nhân đem bệnh tình công bố cho mọi người biết. Đương nhiên ngoại trừ Diệu Ngạn! Bệnh của y nhất định phải do chính y nói cho hắn nghe mới được!
“Không có, hắn......” Thấm Diêu chỉ chỉ Diệc Ưu, “Hắn nói nhất định phải do người bệnh tự mình mô tả triệu chứng bệnh hắn, ‘biết người biết ta’ như vậy mới tốt!”
Chính là Diệc Ưu giống như hoàn toàn không có nghe thấy lời hắn ta nói, còn đang chìm đắm trong công việc của mình.
“Nga, ta đã biết!” Tiểu Tứ đại khái hiểu rõ tình huống, cũng sẽ không hỏi thêm nữa, im lặng chờ đợi Diệc Ưu làm xong......
Qua khoảng một lúc, Diệc Ưu cuối cùng dừng bút lông trong tay, đứng dậy duỗi thắt lưng mệt mỏi, “Ân...... Tốt lắm! Di? Tiểu Tứ, ngươi tới lúc nào?” Giờ khắc này hắn mới chú ý tới “khách nhân” trong phòng.
“Không lâu, lúc ngươi đang bận!” Tiểu Tứ nói với hắn, “Hiện tại có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-huyet-khuc-chi-tieu-dao-nhac/182586/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.