Ba người ở ăn uống no đủ xong nghỉ ngơi một lát, chờ một chút liền tiếp tục lên núi...... Trên đỉnh núi có rất nhiều cây xanh, cho nên càng lên cao đường càng không dễ đi, tốc độ của ba người bọn họ đi đến giữa sườn núi thì chậm lại rõ ràng.
“Đáng giận, sao lại nhiều cây như vậy, phiền toái!” Khải cầm tiểu đao trong tay đi trước mở đường, mắt thấy cây cối càng ngày càng sum xuê, hắn ta cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Cây cối nơi này thật đúng là đồ sộ a......” Diệu Ngạn một tay nắm lấy tay Tiểu Tứ, tay kia cũng hỗ trợ đẩy cỏ dại cản đường ra.
Tiểu Tứ yên lặng theo sát hai người bọn họ, có lẽ có liên quan đến việc bị Diệu Ngạn nắm tay, y vẫn cúi đầu, hoàn toàn không nhìn đường phía trước!
“Mấy người các ngươi là ai?” Bỗng nhiên từ một bụi cỏ dại bên cạnh truyền đến một thanh âm trầm thấp già nua!
“......!” Khải kinh ngạc, hắn ta thật không ngờ hoang sơn dã lâm này cũng sẽ có người đến.
Diệu Ngạn sau khi nghe thấy tiếng kia, cảnh giác đem Tiểu Tứ giấu ra phía sau, “Ngươi là người nào?”
“Xoạt xoạt......” Cây cỏ kia bị người đẩy ra, là một lão nhân lưng còng tóc trắng xoá! Bộ dạng của ông cực kỳ xấu xí, trên mặt đầy nếp nhăn, trên trán còn có một cái túi giống như bướu thịt lớn, gương mặt đáng sợ khiến người ta không rét mà run. Phía sau lưng ông mang một cái sọt, bên trong đựng đầy thảo dược, hiện giờ đang chống trượng thong thả đi về phía bọn họ......
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-huyet-khuc-chi-tieu-dao-nhac/182581/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.