“Lục thụ âm nùng hạ nhật trường, lâu thai đảo ảnh nhập trì đường, thủy tinh liêm động vi phong khởi, mãn giá sắc vi nhất viện hương*......” Hồng Lẫm hai tay chống cằm, ngồi trên ghế, ló đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lại quay đầu lại nhìn sang mọi thứ trong phòng, chỉ có thể nhìn mà tâm thán, “Ai...... Ai......”
(*): Đây là một bài thơ cổ của Trung Quốc do Cao Biền sáng tác tên là Sơn đình hạ nhật. Bài thơ này cũng đã được Quỳnh Chi phỏng dịch (9/8/2009) với tên là Sơn đình ngày hè.
Cây xanh thẫm nắng hạ dài
Lầu cao in bóng gương soi đáy hồ
Rèm châu lay gió thoảng qua
Trên giàn hoa ngát hương đưa khắp nhà
“Lẫm ca ca, có gì mà thở dài? Thật là...... Rảnh rỗi, còn không mau đến giúp trông bọn nhỏ, ta muốn đem mấy cái tã này thay ra!” Tấn Nhã biết hắn không cam lòng, nhưng không có nghĩa là hắn có thể không chịu làm việc gì như thế.
“Vâng vâng! Ai...... Vì sao tất cả mọi người đều lên núi, mà ta thân là ca ca lại phải ở chỗ này trông bọn nhỏ chứ?” Lại nhìn liếc mắt trước mặt một cái......
Trong hai cái nôi nhỏ đặt con trai của mình cùng con trai độc nhất của Kì Viêm, còn có Tinh Nhi cầm quyển sách ngồi trên bàn sách nghiêm túc xem.
“Ha hả...... Lẫm ca ca, chuyện này cũng không có cách khác, ai kêu ngươi mang trọng trách làm cha chứ?” Nghe vậy, Vận Thục cười khẽ trả lời.
“Vận Thục a, ngươi trêu chọc ta a......” Hồng Lẫm tựa như nói đùa đi đến trước mặt nàng.
“Không dám không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-huyet-khuc-chi-tieu-dao-nhac/1518778/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.