“Tứ điện hạ, Tứ điện hạ......” Là ai? Là ai đang gọi? “Tứ điện hạ, có còn nhớ rõ lão nạp?” Thân ảnh người kia từng bước tới gần chính mình, đó là......
“A, là lão sư phụ trong miếu?!” Tiểu Tứ đi ra phía trước, nhìn quanh bốn phía hỏi, “Nơi này là chỗ nào? Ngươi vì sao lại ở trong này?”
“Ha hả!” Lão hòa thượng sờ sờ bộ râu dài của mình trả lời, “Nơi này là trong lòng Tứ điện hạ, lại nói tiếp là lão nạp tùy ý xâm nhập!”
“Mơ?” Nhìn chung quanh một lần nữa, nơi này cái gì cũng không có, ngay cả sắc thái đều chỉ có chỉ một màu xám trắng, “Vì sao trong lòng ta cái gì cũng không có?”
Lão hòa thượng mở híp hai mắt, “Đó là bởi vì...... Người thêm sắc thái cho sinh mệnh của điện hạ, đã bị đuổi ra khỏi thế giới của điện hạ!”
“Di? Ta không có a!” Là Ngạn ca ca nghĩ muốn rời đi cho nên......
“Tứ điện hạ a......” Lão hòa thượng vô căn cứ viết một chữ, “Chữ ‘thiên’ vô cùng lớn, nó có thể bao dung mọi sai lầm, đúng, tốt, xấu...... Cái này giống ngươi, ngươi có thể bao dung mọi thứ của người khác, có thể rộng rãi mà coi nhẹ tất cả...... Thậm chí là phản bội!”
“......!” Tiểu Tứ thoáng cả kinh, cực lực phản bác, “Không...... Không phải!”
“Nhưng ngươi đúng là vẫn còn nhỏ a.” Lão hòa thượng không thèm để ý đên phản bác của Tiểu Tứ, lời nói thấm thía vỗ vỗ bờ vai y, “Đứa nhỏ vẫn có tùy hứng của nó, ngươi tuy rằng ngoài miệng nói không ngại người kia rời đi, ngươi sẽ chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-huyet-khuc-chi-tieu-dao-nhac/1518773/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.