“Trời làm bậy, còn có thể; tự làm bậy, không thể sống!” Diệu Ngạn hôm nay xem như tự mình cảm nhận được!
Kỳ thật luận bằng võ công, Diệu Ngạn cũng không thấy không phải là đối thủ của Tiểu Tứ, từ dưới thân y chạy thoát hẳn là việc không khó, thế nhưng hiện tại cứ quanh quẩn ở trong đầu hắn chính là khuyên răn của Phong!
[ Ngạn a, ngôn ngữ đối Tiểu Tứ không có tác dụng, muốn cầu Tiểu Tứ tha thứ cần dựa vào hành động! Mọi việc đều thuận theo Tiểu Tứ chút, học ba ba ta, nhìn hắn hống phụ thân ta tốt bao nhiêu! ]
“Đáng giận...... Ngô!” Còn có lời oán giận gì đều bị một trận đau đớn trên ngực kéo thần chí trở về, “Đau, Tiểu Tứ?”
Tiểu Tứ ghé vào trong ngực hắn, đang khẽ nhéo nụ hoa trước ngực kia, “Ngạn ca ca, ngươi không chuyên tâm...... Có phải không muốn cùng ta không? Chúng ta đây......”
“Không, không phải...... Không phải! Tiếp tục...... Chúng ta......” Khó có được một lần cơ hội thân cận, sao có thể để con vịt đã nấu chín còn bay?
Diệu Ngạn đành phải kiên trì ra trận, hai tay buộc ở sai nhắm mắt lại, vẻ mặt một bộ khẳng khái hy sinh quát to một tiếng: “Đến liền đến đi.”
“...... Phốc...... Ha hả......” Nhìn bộ dáng của hắn, Tiểu Tứ không khỏi cười ra tiếng, “Ngạn ca ca không cần như vậy, tuy rằng là lần đầu tiên, chính là ta sẽ rất cẩn thận...... Hẳn là sẽ không rất đau!”
Hẳn là...... Sẽ không rất đau...... Kia ý nói...... Vẫn sẽ đau!!!!
....................................
“A...... Ô...... Tiểu Tứ!” Ngón tay Diệu Ngạn xuyên sâu vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-huyet-khuc-chi-tieu-dao-nhac/1518770/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.