Năm đầu tiên rời nhà, Vương Nhất Bác thường xuyên gặp ác mộng, những hồi ức là hư không, cứ thế lởn vởn lặp đi lặp lại, đều là những chuyện giống nhau xuất hiện trong mộng. Trong giấc mơ, cha cậu đem ván trượt và giày chơi bóng ném vào thùng rác dưới sân tiểu khu, mưa suốt một đêm. Trong mơ, mẹ mỗi ngày đều nhốt mình trong căn phòng tối đen, tóc dài đen nhánh ngồi ở chân giường, không nói một lời. Có đôi khi, mẹ sẽ bụm mặt, đè nén tiếng khóc nức nở, dễ nghe hơn ma khóc, nhưng trong màn mưa đêm vẫn có vẻ quỷ dị… Trong mộng trời luôn đổ mưa, tiếng mẹ khóc như mưa rơi ti tách ti tách, mang theo hơi ẩm của bi thương cùng áp lực trút lên khắp cơ thể cậu.
Cuối giấc mộng luôn là tiếng mưa rơi mỗi lúc một lớn, cùng với màn đêm vô biên vô tận, không có điểm cuối, như thể không thể chờ được bình minh.
Chịu đựng một năm, cho dù là làm cái này hay học cái kia, thiếu niên Vương Nhất Bác đều có vẻ thiên phú dị bẩm, dễ dàng thích ứng, sẽ không còn phải vừa nghe tiếng mưa rơi liền mất ngủ cả đêm, cũng sẽ không vào thời điểm mọi người ăn Tết, phải cùng một đám người lượn moto vòng vòng vô định trên núi, ăn một miệng gió. Từ từ, mọi thứ rồi sẽ quen.
Sau đó, Vương Nhất Bác thường mệt đến ngủ quên lúc nào không hay, tỉnh dậy có thể trực tiếp nhìn thấy bình minh.
………
Vương Nhất Bác thức giấc giữa đêm, vừa rồi lại mơ một giấc mộng, giấc mộng vô cùng chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon/904890/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.