Ma Vực vĩnh viễn bị bao phủ bởi màn sương mù đen đặc không bao giờ tan, vì vậy nàng không nhìn thấy được mặt trời, càng không thể ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của buổi hoàng hôn. Điều duy nhất nàng có thể làm được đó là nhìn đám mây tan trong nước mà thầm đoán, tưởng tượng.
Vốn dĩ tưởng rằng Ma Vực là một ngục luyện rất đáng sợ, nhưng qua mấy ngày an tâm dưỡng bệnh ở đây nàng mới phát hiện ra rằng đây quả là một nơi dưỡng thương rất tốt. Nàng không cần phải lo rằng Hiên sẽ bất ngờ xuất hiện, làm hồ nước xuân của nàng hỗn loạn rồi cười, nói với nàng: trùng hợp quá!
Không nhìn thấy ánh mặt trời, nàng có thể tha hồ mà khinh bỉ lời hứa của Hiên: “Khi nàng không có bất cứ thứ gì, ánh mặt trời chỉ thuộc về một mình nàng?”
Ánh mặt trời ở đâu?
Cách đó không xa truyền đến một âm thanh đấu đá cắt đứt nỗi khổ tâm của nàng. Nàng khẽ lần theo nơi âm thanh phát ra, thì nhìn thấy Dạ Xoa và Minh Hồn đang đánh nhau đến tối tăm trời đất.
Bóng người phiêu du bất định, từ đầu đến cuối cuốn lấy vạt áo trắng bay trong gió. Nàng căn bản không nhìn ra được Dạ Xoa ra tay như thế nào nhưng Minh Hồn có thể tránh được tất cả những đòn công kích đó một cách ung dung, có lúc còn có thể dễ dàng hóa giải một chuỗi hoàn cước của Dạ Xoa đánh lén.
Một ý nghĩ chợt xẹt qua trong đầu nàng: bọn họ hiểu rõ nhau như lòng bàn tay.
Đối với hai người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-tan-vao-nuoc/37096/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.