Hiên giống như một giấc mơ đột ngột vỡ vụn trước mắt nàng, dường như tất cả mọi thứ vừa nãy đều chỉ là hư ảo, thâm chí như thể chàng chưa từng thực sự tồn tại. Tiểu Vân mệt mỏi hụt hẫng, nàng đã nói những gì? Sao nàng hoàn toàn không nhớ? Hình như nàng đã nói Hiên hãy vĩnh viễn biến mất đừng bao giờ xuất hiện nữa, nhưng nàng thực sự không hề muốn vậy.
Nàng thích nụ cười nhã nhặn của Hiên lúc vô tình xuất hiện và nói với nàng: Thật trùng hợp!
Nàng thích biểu cảm lúc chàng tức mà không làm gì được, đôi lông mày nhíu lại đầy thu hút...
Chỉ là bị mắng một câu là ngốc thôi, trước đây cũng thường xuyên bị các yêu tinh khác mắng như vậy, nàng không phải cũng chỉ tức giận mấy ngày xong là thôi sao, sao hôm nay lại vô cớ nổi giận như vậy, sao nhất định phải canh cánh trong lòng Hiên nghĩ gì về mình.
Những người đi đường vẫn cứ thế đi qua đi lại, chỉ có nàng vẫn đứng ở chỗ cũ một lúc lâu, mắt không ngừng nhìn chăm chăm về hướng mà chàng biến mất...
Đúng vào lúc nàng chán nản, hụt hẫng nhất thì một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng.
“Đi thôi.” Giọng nói trầm trầm đó như cứu vớt tâm hồn đang bị vùi trong băng tuyết của nàng, nhẹ nhàng gạt đi lớp tuyết dày tích lại trong lòng nàng.
Tiểu Vân vội gạt đi khóe mắt rơm rớm nước của mình, nhìn về chỗ phát ra âm thanh đó. Là Hiên, thật sự là chàng sao?
“Không phải chàng nói sẽ không quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-tan-vao-nuoc/37089/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.