Tiểu Vân xoa cánh tay đau đớn, trong lòng thầm vui mừng. So với việc đồ đạc bị đập vỡ vụn, bức tường nứt vỡ rơi xuống, cánh tay nàng bị bầm tím một chút cũng không đáng kể gì.
Nàng lặng lẽ liếc nhìn lồng ngực đang thở hổn hển của Ma Vương, không thể không phục sự bao dung của hắn, nếu như nàng tận mắt nhìn thấy Hiên hôn một nữ nhân khác, nàng tuyệt đối sẽ không để cho chàng được toàn thây.
“Nhìn ta đây!” Giọng của Ma Vương khiến cả căn phòng rung lên, đến trái tim nàng cũng bị xao động theo: “Nàng lợi dụng tình cảm ta dành cho nàng đã đủ chưa? Nàng hãy nhớ lấy, đây là lần cuối cùng!”
Nàng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt phẫn nộ của hắn, thì thào nói: “Ta nhớ rõ rồi!”
“Tốt, ba ngày sau cử hành hôn lễ… hi vọng đến lúc đó nàng…đừng có lại hối hận!” Hắn nói xong, quay người đá bay một thứ đồ gì đó ngay bên cạnh chân, đạp tung cửa phòng, lao vào bóng tối.
Nàng thở dài một tiếng, nếu nói không sợ hãi chút nào thì không phải, nhưng sự hổ thẹn áy náy có lẽ còn nhiều hơn sợ hãi. Tình cảm sâu sắc của một người đàn ông bị nàng lợi dụng triệt để, nàng không xứng với một trái tim chân thành như vậy, thế mà hắn vẫn luôn chờ đợi nàng …
Nàng đã khiến Vương tổn thương quá nhiều, Vương cũng đã làm tất cả vì nàng, đã đến lúc nàng phải bù đắp lại tất cả rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời của Ma Vực, nước mắt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-tan-vao-nuoc/2462047/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.