Một cơn đau dữ dội, khiến Hi Hiên trở về hiện thực từ trong giấc mộng phủ đầy bụi đã lâu. Chàng nhìn thấy một Ma Vương lạnh lùng cùng tả hữu hộ pháp một sáng một tối của Ma Vực, đã hiểu ra mình đang ở đâu.
“Bất ngờ chứ? Đây chính là mũi tên nghìn năm trước vốn thuộc về ngươi, hôm nay ta tặng lại cho ngươi”. Ma Vương cười lạnh lẽo nói với chàng.
“Là …mũi tên của Hậu Nghệ?” Chàng sờ vào đầu mũi tên sắc bén trong suốt, cười gượng: “Thật không ngờ…ta vẫn không tránh được”.
“Ta đã hao tốn bao công sức mới tìm được nó cho ngươi. Nghe nói mũi tên này ban đầu do Thái Tôn dùng hàn băng vạn năm để đúc ra nó, chuyên dùng để trừng trị sự kiêu ngạo ngông cuồng tự đại của các ngươi.
“Mùi vị dễ chịu chứ?”
Chàng khẽ gật đầu: “Dễ chịu, dễ chịu hơn rất nhiều việc phải tiếp tục sống năm đó”.
Hi Hiên thấy Ma Vương cười thỏa mãn bỏ đi, kìm nén cơn đau trong lồng ngực, hét lên: “Đợi đã…Ta muốn gặp Hỏa Lân, để hắn đến gặp ta…”
Ma Vương đột nhiên quay người lại, ánh mắt còn khủng khiếp u ám hơn Ma Vực: “Hỏa Lân? Ngươi vẫn còn nhớ tới người sao?”
“Hừ! Ta sao có thể quên được tên nghiệp chướng đó, cho hắn đến gặp ta ngay”.
“Được, ta dẫn ngươi đi gặp người!” nói xong, Ma Vương kéo cơ thể đang dần băng giá của chàng đi tới căn phòng bí mật phía sau thánh điện, ném chàng xuống trước bức tranh của một quái thú rất to lớn, thét lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-tan-vao-nuoc/2462043/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.