Trong tòa biệt thự nguy nga tráng lệ, Lilith chìm vào giấc ngủ, quên hết đi những chuyện. Và cùng với sự lãng quên ấy, là một trái tim không trọn vẹn đã lựa chọn từ bỏ niềm hạnh phúc của mình chỉ vì nỗi ám ảnh sợ sệt đã dọa nàng đến khiếp đảm.
Vạn vật cứ thế biến mất dần. Da thịt, đất cát, thậm chí là cả những ngôi sao. Thời gian như một dòng nước chảy cuốn lấy đi tất cả, đó là lẽ đương nhiên. Quá khứ xa dần, ký ức mờ nhạt dần, và tinh thần nàng cũng vậy. Phải chăng mọi thứ đều phải khuất phục trước thời gian, kể cả linh hồn.
Quả là một sự tàn nhẫn, khi chính nàng đã để Chúa trời tước đi giấc mơ đẹp đẽ nhất trong đời mình.
Để rồi, khi tỉnh dậy lại một lần nữa, nàng nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hồng ngọc của người đàn ông dẫu thật thân thuộc và cũng thật xa lạ này đây, không biết phải đối diện ra sao cho phù hợp.
- Ta… có quen ngài sao?
Một câu hỏi sắc bén tựa như cây lao phóng thẳng vào tim ngài.
Sau bao tháng ngày dài chờ đợi tưởng chừng như thất bại đến cả ngàn lần, giờ đây ngài Công tước cảm thấy lòng đau đớn hết thảy.
Hai con ngươi mở to tròn xoe đang rung lên phản chiếu hình ảnh nàng.
Victor không muốn tin vào những gì tai ngài nghe thấy. Ngài khước từ điều đó.
Lùi lại vài ba bước, ngài hoàn toàn bị đánh gục bởi cú sốc vừa rồi mà ngồi bệt xuống chiếc ghế sô pha bạc màu cũ kĩ phía đằng sau khiến lớp bụi bặm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-sau-man-mua/1753979/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.