Một câu nói "Quỳ xuống xin lỗi tôi." đã đủ làm Mạnh Tinh không chấp nhận nỗi, vậy mà không ngờ Mạnh Ly còn khơi lại quá khứ năm đó và yêu cầu cô ta công khai sự thật với mọi người.
"Mạnh Ly, mày nghĩ hay quá nhỉ!" Mạnh Tinh giống như nhìn thấy một trò đùa nực cười nào đó, trong mắt đầy vẻ giễu cợt, kiêu ngạo hừ lạnh: "Tao nói cho mày biết, đừng có nằm mơ! Sự thật chính là mày đã lấy trộm hộp nhạc! Còn giải nhất thuộc về tao!"
Mạnh Ly cũng sớm đoán ra Mạnh Tinh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Cô không vội, chỉ dùng giọng điệu vừa bất lực vừa thương hại nói với Mạnh Giang Quốc: "Ba, ba thấy rồi đó. Tôi đã cho cơ hội, nhưng mà Mạnh Tinh cứ cố chấp không biết cảm kích. Cái này không thể trách tôi được."
Mạnh Ly thở dài rồi nhấn mạnh: "Đợi khi nào cảnh sát đến lấy lời khai, tôi sẽ nói đúng sự thật. Hơn nữa, tôi cũng có bằng chứng nên vụ án này sẽ được xử lý nhanh hơn bình thường rất nhiều."
Mạnh Giang Quốc ngay lập tức căng da đầu: "Thôi mà con, ba cầu xin con có được không? Mẹ con sẽ chết trong tù mất!"
Ông ta lo lắng đến mức chân tay luống cuống: "Tinh Tinh không quỳ thì ba quỳ. Ba quỳ xuống xin lỗi con! Được rồi chứ? Con cho mẹ một con đường sống đi!"
Mạnh Giang Quốc nói xong liền run chân quỳ xuống: "Cả nhà có lỗi với con! Ba xin lỗi con!"
Vẻ mặt của Mạnh Ly vẫn không thay đổi, lạnh lùng như băng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-sa-tren-utopia/3464290/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.