Mọi thứ xung quanh dường như đóng băng trong nháy mắt, chỉ có giọng nói của anh lọt vào tai cô một cách rõ ràng và rành mạch.
Như xa như gần.
Mạnh Ly chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, đơ người khoảng một phút mới tìm lại được suy nghĩ.
Cảm giác sốc vẫn còn đấy, vẫn là không thể tin nổi.
Thế mà bọn họ sẽ còn gặp nhau. Hơn nữa anh còn xuất hiện một cách bất ngờ như vậy.
Rõ ràng chỉ mới đây thôi.
Nhưng khi gặp nhau lần nữa, lại có cảm giác như đã xa cách rất nhiều năm trời.
Cô nhìn anh chăm chăm, hàng mi dài khẽ chớp, dáng vẻ ngây thơ bối rối không phản ứng kịp của cô thật sự là ngốc đến đáng yêu.
Thật sự đã chọc cười anh. Cận Thời Dược không khỏi nghiêng đầu, không nhịn được mà cười thành tiếng. Anh nắm tay đặt lên môi, vờ như ho khan để điều chỉnh nét mặt, sau đó mới từ từ quay đầu nhìn Mạnh Ly lần nữa.
Bàn cà phê không lớn, tay cô chỉ cách anh vài centimet, trông thấy vết sẹo trên tay cô dường như đã mờ hẳn, anh rất muốn đưa tay ra nắm lấy bàn tay ấy. Đầu ngón tay khẽ cử động, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, chậm chạp co lại.
Khóe môi anh vẫn ngậm ý cười như cũ, giọng điệu nhàn nhã: "Nhìn thấy tôi, em ngạc nhiên đến vậy sao?"
Khi giọng nói của anh cất lên lần nữa, Mạnh Ly cuối cùng cũng có cảm giác chân thực. Không hiểu vì sao, nơi luôn cảm thấy trống rỗng trong trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-sa-tren-utopia/2819000/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.