“Anh A Nghiêu, buổi chiều ở tòa giảng đường A em thấy cầu vồng đôi đấy, anh có thấy không?”
“Anh A Nghiêu, hôm nay em đi dã ngoại về có chụp được này, em gửi cho anh!”
“Trần Tễ Nghiêu, bây giờ độ phân giải của điện thoại kém quá, cái này của em là đời mới nhất mà sao chụp không rõ gì cả?”
Những mảnh ký ức rời rạc trong đầu đã không còn liền mạch theo thời gian. Trước đây Triệu Hi chưa từng cố gắng để nhớ lại, sưu tập cầu vồng với cậu chỉ là một thói quen tự nhiên được hình thành sau khi biết ý nghĩa tên của Trần Tễ Nghiêu vào năm 10 tuổi.
Lúc ấy mẹ cậu vỗ vai và nói rằng “Tễ” có nghĩa là sau cơn mưa trời lại trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây sẽ xuất hiện cầu vồng, là biểu tượng của hy vọng.
Sau khi Khương Di Thanh mất, anh A Nghiêu đã có một khoảng thời gian dài không giao tiếp với bên ngoài, tự nhốt mình trong phòng. Vào ngày sinh nhật của Trần Tễ Nghiêu, mẹ cậu đã chuẩn bị một chiếc bánh kem cầu vồng. Bà động viên Triệu Hi – người vẫn luôn muốn an ủi Trần Tễ Nghiêu – chủ động gõ cửa căn phòng cuối hành lang.
Lần đó khi ăn bánh kem, lần đầu tiên cậu thấy anh A Nghiêu cười với mình. Từ đó Triệu Hi bắt đầu sưu tầm tất cả những gì liên quan đến cầu vồng trong cuộc sống.
Thậm chí có lần một vệt sáng đủ màu sắc xuất hiện trên sàn gỗ trong nhà, cậu cũng hào hứng chạy đến phòng Trần Tễ Nghiêu, kéo anh ra xem.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-o-penida-a-tap-ba-duong/5036475/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.