Gần nửa năm qua, Triệu Hi gần như không thể nhớ nổi mình đã buông biết bao nhiêu lời cay nghiệt trước mặt Trần Tễ Nghiêu.
Lần này giọng điệu của cậu vẫn mạnh mẽ, nhưng chỉ có bản thân cậu mới biết, khi đối mặt với Trần Tễ Nghiêu lạnh nhạt như nước hiện tại, cậu đã sớm mất đi ưu thế có thể tùy ý làm nũng và bướng bỉnh như trước.
Trần Tễ Nghiêu luôn mang theo một sự mâu thuẫn trong lời nói và hành động. Lúc đó anh vẫn luôn nghiêng nửa mặt về phía Triệu Hi, khuôn mặt khuất trong bóng tối khiến ngay cả những cảm xúc dễ nhận biết nhất cũng trở nên khó nắm bắt.
Khoảng cách giữa Triệu Hi và anh chỉ vài bước chân, nhưng dường như lại xa cách cả ngàn non nghìn nước. Bóng hình anh chưa bao giờ khiến cậu cảm thấy xa lạ đến thế, cứ như mọi nỗ lực đến gần đều vô ích.
Có sự phẫn nộ, cũng có sự bất lực, nhưng tất cả vẫn không thắng nổi thói quen đã ăn sâu vào máu thịt suốt bao năm qua: bản năng muốn được nhìn thấy anh mọi lúc mọi nơi.
Vì thế Triệu Hi bắt đầu điên cuồng suy tính xem Trần Tễ Nghiêu đang làm gì, xuất hiện ở đâu để cậu có thể vô tình gặp gỡ anh. Đương nhiên việc muốn gặp anh không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, cậu có thể trực tiếp đến nhà hoặc công ty, nhưng làm như vậy có thể khiến cả hai mặt đối mặt mà chẳng có gì để nói.
Trong lúc đang một mình băn khoăn, chiều nay Triệu Hi lại nhận được tin nhắn từ Mạnh Uyển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-o-penida-a-tap-ba-duong/5036473/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.