Cơn say tan đi, Triệu Hi tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính của Hối Cảnh.
Đêm qua cuối cùng Trần Tễ Nghiêu vẫn không nỡ đuổi cậu ra ngoài, anh đã đứng đó dõi theo Triệu Hi uống hết ly nước mật ong, sau đó thay ga trải giường mới cho cậu.
Triệu Hi không nhớ liệu hai người có chúc nhau ngủ ngon hay không, nhưng điều đó cũng không quan trọng, bởi ngoài chuyện đó ra, họ không thể nào có thêm những cuộc chuyện trò sâu hơn.
Nhìn đồng hồ, giờ này chắc Trần Tễ Nghiêu đã đi làm, ánh nắng ấm áp buổi trưa lười biếng rọi qua khung cửa sổ, thi thoảng có tiếng chim ríu rít hót vang.
Triệu Hi không vội rời giường, cậu cứ ngây người nhìn chằm chằm trần nhà, tâm trí như hoàn toàn trống rỗng. Từng dây thần kinh trong não, từng tế bào trên cơ thể cậu đột nhiên cùng nhau đình công, không có bất cứ suy nghĩ thừa thãi nào. Cậu chỉ muốn được ở lại trong căn nhà này, trên chiếc giường quen thuộc này thêm chút nữa.
Sau khi Triệu Hi rời đi, Trần Tễ Nghiêu đã không ngủ ở phòng ngủ chính, Triệu Hi không chắc liệu đối phương có cố tình giữ lại căn phòng này cho mình không. Nhưng đêm qua khi thấy Trần Tễ Nghiêu thay ga trải giường và gấp gọn bộ đồ ngủ lụa đã từng là của cậu đặt ở đầu giường, Triệu Hi cảm thấy lòng mình đặc biệt yên ổn.
Dù biết bộ đồ ngủ này có thể là do A Mạch sơ ý bỏ sót khi dọn hành lý, nhưng đối với cậu, nó vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-o-penida-a-tap-ba-duong/5036466/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.