Triệu Hi về đến nhà khi trời đã rất khuya.
Dưới hiên phòng khách, một chiếc đèn đọc sách nhỏ được bật sáng, một người đàn ông mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, ngồi một mình ở góc ghế sofa bọc da sẫm màu, tay cầm một cuốn sách.
Triệu Hi thay giày xong, đi tới nhặt tấm thảm mỏng dưới đất lên, nhìn xem cuốn sách trên tay anh.
Trần Tễ Nghiêu ngước mắt lên, có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó nắm lấy lòng bàn tay kéo cậu ngồi xuống, cười hỏi: “Đi chơi có vui không?”
Triệu Hi ngả đầu vào lưng ghế, lười biếng liếc mắt: “Không có uống rượu… Ban đầu em định ngủ lại đó một đêm, nhưng vẫn thấy giường ở nhà thoải mái hơn.”
Trần Tễ Nghiêu thu tầm mắt, gấp sách lại: “Anh cứ tưởng em vừa về, Bùi Minh sẽ giấu hết rượu trong quầy.”
“Cậu ta dám sao?” Triệu Hi nhướn mày: “Em đây mà muốn uống thật, dù có đào ba thước đất cũng phải lôi hết mấy món bảo bối cậu ta cất giấu ra.”
Trần Tễ Nghiêu khẽ nhếch môi, không nói gì thêm.
Không khí bỗng chốc trở nên im lặng một cách gượng gạo, Triệu Hi nhìn góc nghiêng của Trần Tễ Nghiêu, lần đầu tiên cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại nghẹn lại, không thốt nên lời.
Cậu cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên như vậy, cái tát mà Quan Mậu Kỳ phải chịu khiến tâm trạng cậu trồi sụt thất thường, ngũ vị tạp trần.
Trên đường lái xe về, trong đầu Triệu Hi vô thức hiện lên hình bóng của Trần Tễ Nghiêu.
Quan Mậu Kỳ và Trần Tễ Nghiêu có một trải nghiệm tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-o-penida-a-tap-ba-duong/5036449/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.