Cô tiếp định dọn tiếp mẹ dọn bàn ăn nhưng mẹ và nội không cho bắt cô và Tịnh Thi ngồi yên , hai chị em ra nhà sau ngắm bầu trời đêm " em nói xem chị sẽ khỏi bệnh đúng không " thấy Tịnh Thi chỉ tay lên bầu trời cô nhìn theo " em biết không ? " , " biết gì thế chị " Tịnh Thì nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ " chị không biết từ khi nào nữa , những lúc chị buồn vì bị mẹ mắng hay lúc đi học cũng vậy rồi đến khi đi làm những điều làm chị buồn chị không biết nên phát tiết ra đâu hết chị sẽ nhìn lên bầu trời đêm tìm kiếm ngôi sao sáng nhất chị sẽ nhìn rất lâu thì tâm trạng của chị sẽ vơi hết nỗi buồn " cô tò mò " lỡ như đêm ấy không có ngôi sau thì sao chị ngắm gì ? " Tịnh Thi nhìn lên bầu trời " nếu hôm ấy không có ngôi sao chị sẽ tưởng tượng ra gương mặt của em , em biết không đối với chị em luôn là ngôi sao sáng nhất dù cho mây đen che lấp đi em vẫn là ngôi sao sáng nhất trong lòng chị " cô nhìn xuống chân của Tịnh Thi " vì em nên chị không mà sức khoẻ nên mới dấu cha và nội đúng không " Tịnh Thi hơi trầm ngâm cô ngã người ra sau thành ghế " em đừng suy diễn , không phải do em vì chị không muốn em buồn rồi sẽ bỏ học , chị cũng không ngờ bệnh của chị chuyển biến xấu nhanh đến nỗi vậy " cô nhìn Tịnh Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-noi-chan-troi/2817195/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.