Vài giờ sau đó Đại Ngọc tỉnh lại, lần này không còn là một màu đen như mực nữa cô đã nhìn thấy ánh sáng mờ mờ rồi. Cô nằm trên giường bệnh đôi mắt còn quấn băng gạc trắng nhìn chăm chăm vào bóng đèn trên trần nhà, khóe môi khẽ cong lên.
Thì ra anh không nói dối, cuộc phẫu thuật đã thành công rồi.
Đại Ngọc chống tay ngồi dậy đúng lúc này có tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó cô nhìn thấy một vật thể vừa đen vừa to trước mắt mình. Khẽ cau mày, bàn tay của cô bị nắm lấy, bên tai nghe thấy giọng nói không giấu được sự vui mừng:
- Anh đây, để anh gọi bác sĩ.
Cô nhận ra giọng của Lý Khôi Vĩ, nhẹ nhàng nắm ngược lại tay anh. Lý Khôi Vĩ nhìn xuống tay rồi nhìn cô bắt gặp được nụ cười như kẹo bông ngọt lịm đó, tảng đá trong lòng cũng buông xuống. Anh bấm vào nút ở đầu giường gọi bác sĩ vào, rất nhanh đã có người đến kiểm tra cho cô.
Nghe báo tình hình của cô đã ổn, tâm trạng anh lại càng thêm vui vẻ. Ghi nhớ lời căn dặn của bác sĩ một lần nữa, anh lắng nghe còn nghiêm túc hơn lúc kí hợp đồng tiền tỉ.
- Có khó chịu không em?
Sau khi bác sĩ rời đi, Lý Khôi Vĩ đứng bên cạnh đặt tay lên đầu cô và dịu dàng xoa đầu. Đại Ngọc không đáp lại, anh hơi mím môi xoay người đi rót cho cô một ly nước. Đặt miệng ly vào môi cô, anh nhìn thấy khóe môi cô giật giật vài cái rồi mới hé miệng uống.
Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1802030/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.