Cô cũng không biết tâm trạng của mình ra sao nữa, nó đã trở thành một mớ hỗn độn không mùi vị khiến Đại Ngọc không thể nếm được rằng mình đang buồn hay vui, đang tức giận hay là thất vọng nữa. Chỉ biết rằng khi anh thừa nhận, đầu óc cô trì trệ lại, cô như ngưng thở khiến cả người cứng đờ lại như khúc gỗ.
- Là anh sai ngay từ đầu, thật sự xin lỗi em. Anh đã đồng ý với Trương Quy Hoàng. Anh nghĩ rằng sau đó sẽ nói với em, em không muốn cũng không sao, anh sẽ có cách khác để đối phó với hắn. Nhưng anh không ngờ là em sẽ dùng biện pháp giấu nó đi trong cơ thể mình như vậy. Nhưng anh đã tính toán sai, chậm một bước và đã dồn em vào bước đường cùng.
Lý Khôi Vĩ chầm chậm nói, ánh mắt quan sát sắc mặt cô. Anh thật sự hối hận, nếu như biết việc anh làm gây ra tổn thương cho cô thì dù có ra sao anh vẫn không làm. Nhưng trên đời này làm gì có nếu như, mọi việc đã diễn ra, Đại Ngọc vẫn tổn thương mà người gây ra không ai khác ngoài bản thân anh.
- Em thật khờ, em có biết không? Sau đó anh đã hối hận, anh đã dặn em rằng phải ngoan ngoãn ở nhà mà, sao em lại không nghe lời đến vậy?
Nếu như hôm đấy cô ngoan ngoãn ở nhà thì anh sẽ kịp quay về nói với cô tất cả mọi chuyện, tìm cách giải quyết cùng cô. Đại Ngọc cắn chặt răng, nhíu mày không đáp. Lý Khôi Vĩ buồn bực khi nhắc lại chuyện cũ:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1802028/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.