- Đại Ngọc, Đại Ngọc..
Cô bị đánh thức tỉnh dậy, hơi cáu nên trở mình kéo chăn không muốn ngồi dậy. Lý Khôi Vĩ nhìn cô như thế liền phì cười, leo lên giường ôm lấy cô lẫn chăn vào lòng. Anh vuốt tóc cô cho gọn gàng, nhẹ nhàng nói:
- Dậy thôi, ăn sáng nào
Đại Ngọc ưm một tiếng, dụi đầu vào ngực anh chép chép miệng. Anh hôn lên trán cô, tay xoa xoa bóp bóp thịt trên người cô. Ừ đúng là gầy đi rất nhiều, cần phải bồi bổ lại.
- Ăn xong anh đưa em ra ngoài hóng gió nhé.
- Hôm nay anh không đi làm à?
Cô ngáp một cái ngồi dậy, giọng ngái ngủ hỏi. Lý Khôi Vĩ không trả lời đứng lên kéo theo cô đi vào nhà vệ sinh, anh muốn đánh răng rửa mặt cho cô nhưng Đại Ngọc từ chối. Cô không nhìn thấy chứ chẳng phải cụt tay cụt chân. Nhưng anh vẫn không an tâm, giúp cô bóp kem đánh răng, rót nước, rồi lau mặt giúp cô.
Hôm nay anh nấu vài món thanh đạm, đặc biệt còn nấu cháo xương cho cô. Cháo ninh lâu đến khi cô tỉnh dậy vẫn còn âm ấm, hạt gạo mềm cộng với nước xương ngọt khiến cổ họng cô dễ nuốt hơn. Lý Khôi Vĩ vuốt lưng cô, ngồi bên cạnh hỏi:
- Ngon không?
- Ừm, anh nấu hả?
- Không thì ai
Đại Ngọc ngoan ngoãn ăn no căng bụng, Lý Khôi Vĩ nhìn cô ăn ngon như thế cũng cảm thấy đói liền ăn cùng cô. Trình độ nấu ăn của anh không phải là xuất sắc nhưng nhiều năm qua học có phần cố tình anh điều chỉnh mùi vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1802013/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.