Cô ngạc nhiên ngước nhìn người trước mặt, đứng hình mất vài giây rồi bật người đứng dậy và rất không may đầu cô đụng vào ngực anh. Cùng là người với nhau nhưng cô cảm giác ngực người này làm bằng đá, lỡ đụng trúng cũng đã đau rồi. Đại Ngọc ôm đầu, cắn môi rồi quay người bỏ đi. Chưa được mấy bước đã bị người ta kéo về, Lý Khôi Vĩ nhìn cô:
- Làm gì ở đây?
- ... Anh làm gì ở đây?
- Kí hợp đồng
- Đi trả đồ
- Trả cái gì?
- ... Không liên quan đến anh
Lý Khôi Vĩ cúi đầu nhìn cô đang cầm cái thẻ trên tay, khuôn mặt có chút sợ hãi khiến anh khẽ nhíu mày. Anh buông cổ áo cô ra, nói:
- Tôi hỏi trả cho ai cái gì?
- Lâm Thiên Ân để quên đồ ở chỗ tôi.
Cô đưa cái thẻ ra, anh nhìn nó rồi lại nhìn cô
- Hắn tìm em làm gì?
- Không làm gì cả, anh có thể liên lạc..
- Không thể
- Người ta còn chưa nói hết
Đại Ngọc bực mình nhìn anh, thế mà Lý Khôi Vĩ trưng khuôn mặt nhìn cô. Cả hai mắt đối mắt một lúc, anh đưa tay giật lấy cái thẻ. Cô cau mày không biết anh định làm gì.
- Cái này của tôi
- Sao lại là của anh? Rõ ràng...
- Chắc là hắn lấy nhầm, vài hôm trước có đi uống rượu với nhau
Lý Khôi Vĩ lấy bóp rồi mở ra bỏ vào, quả nhiên là của anh. Lâm Thiên Ân hắn ta không nên làm tổng giám đốc mà nên làm ăn trộm mới đúng. Anh liếc nhìn cô, người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1802003/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.