- Ngọc em biết không, cái vật em đang giữ nó có lợi cho Lý Khôi Vĩ đến cỡ nào? Em nghĩ rằng chỉ có tôi mới muốn nó sao?
- Lý Khôi Vĩ sẽ cá chép hoá rồng, trong đó có thứ cậu ta đang rất cần, nếu có được thì mọi vấn đề được giải quyết rất dễ dàng. Em chắc cũng biết có người làm khó dễ cậu ta, muốn một đêm biến Lý Khôi Vĩ thành kẻ trắng tay...
Đại Ngọc nhìn Trương Quy Hoàng, đôi mắt âm u nheo lại. Cô nói:
- Vậy nên hai người hợp lực lại, dùng lạc mềm buộc chặt với tôi?
Trương Quy Hoàng bật cười lắc đầu, rót cho cô một ly nước:
- Lý Khôi Vĩ biết em là một kẻ cố chấp cứng đầu, nó cũng như em. Nếu không thì em nghĩ tại sao bây giờ tôi mới đến đây mặt đối mặt? Còn không phải do thằng chết tiệt đó giăng bẫy tôi sao?
Đại Ngọc còn không nghĩ tới chuyện này, từ đầu đến cuối cô chỉ nghĩ rằng hai người họ thả lưới bắt cô. Thế nhưng vì sao rốt cuộc tên này vẫn mò được tới đây?
Cô nhớ lại cuộc điện thoại với Nhất Sơn, nhất thời máu nóng dồn lên não.
- Thì ra là có tận ba người các anh?
Trương Quy Hoàng ngây người trước câu hỏi của cô. Lúc này Nhất Sơn bước vào rất đúng lúc. Không khí trong phòng như đình trệ lại, Đại Ngọc chưa bao giờ tức giận thế này.
Mặc dù cô biết ngày hôm đó cuộc gọi đó chẳng tốt lành gì nhưng lại không nghĩ đến việc mình bị đưa vào tròng bởi thằng em trai. Ít nhiều cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1801986/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.