Đại Ngọc là người đầu tiên có phản ứng, mắt mở to tròn nhìn tên vô lại nào đó cầm ly rượu của mình uống. Cô cười nhạt, nhắc nhở anh:
- Lý tổng, ngài lấy nhầm ly của tôi rồi
Lý Khôi Vĩ mắt sáng quắc nhìn cô, môi nhếch lên:
- Anh không ngại
Ngài không ngại nhưng tôi ngại, không được sao?
Cô thật sự muốn quát tên này một trận. Chưa kịp nổi nóng thì bên cạnh đã vang lên giọng nói của Trương Quy Hoàng:
- Lý Khôi Vĩ, đây không phải chỗ để cậu tuỳ tiện được.
Trương Quy Hoàng nhìn anh, hơi nheo mắt lại. Mà Lý Khôi Vĩ cũng thôi không cười nữa, giọng nói lạnh đi rất nhiều:
- Có khi nào anh thấy tôi tuỳ tiện chưa?
Xong anh uống cạn ly rượu, đứng dậy đi qua bên cạnh Trương Quy Hoàng. Đôi mắt âm u, anh cúi người xuống kề sát bên tai hắn, đè thấp giọng chỉ để hai người họ nghe thấy:
- Trước giờ tôi vẫn không phải là một người rộng lượng
.....
Đại Ngọc ngồi trong xe, không nhịn nỗi cơn buồn ngủ nên mắt cứ lim dim dựa vào ghế.
Phá vỡ sự trầm mặc, Trương Quy Hoàng chọc chọc vào tay cô:
- Rốt cuộc thì em trêu chọc tên đó chỗ nào vậy?
- Trời biết, đất biết, hắn biết nhưng em thì không biết
Cô nào biết, rõ ràng cô là một đứa trẻ ngoan nha. Hôm đó cũng đã nói rõ ràng, chẳng phải hắn ta cũng đã rời đi thật sao?
Đại Ngọc biết việc cái thai xảy ra chuyện ngoài ý muốn không phải lỗi của anh nhưng trong lòng rất khó chịu, bản thân dằn vặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1801967/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.