Chẳng phải người ta thường nói sau cơn mưa trời lại sáng sao? Quả nhiên là trời sáng thật.
Đại Ngọc tỉnh dậy đầu tiên, đầu còn hơi đau do rượu, cả người cũng có phần nhức mỏi. Nhìn sang người bên cạnh còn đang ngủ say sưa vậy mà vẫn ôm chặt, đã thế còn gác chân ngang qua đùi cô, chắc là sớm đã đem cô biến thành cái gối ôm rồi.
Chậc, rõ ràng ông trời bất công mà vì sao mà da tên này còn đẹp hơn cả cô cơ chứ, thật muốn cắn vài cái. Đại Ngọc bất mãn thưởng thức trai đẹp trước mặt, ừ có điều chẳng phải là của cô sao coi như an ủi phần nào. Cô gỡ cánh tay như vòng thép ra, bước xuống giường rồi đắp chăn kĩ lại cho anh.
Thấy anh ngủ ngon như vậy cô không đành đánh thức. Lệch múi giờ cộng thêm việc không nghỉ ngơ đầy đủ, cô tin chắc nhiêu đây cũng đủ để anh ngủ tới hôm sau rồi nhỉ?
Sau khi thay quần áo, đánh răng rửa mặt các thứ cô mới xuống lầu. Hôm nay là sáng Giáng Sinh nên trong nhà cũng có không khí hơn hẳn có điều không ai dám nói lớn gây tiếng động nên trên lầu cô cũng không nghe thấy, mà người kia đang ngủ càng không nghe thấy.
- Tiểu thư, buổi sáng tốt lành.
Quản gia thấy Đại Ngọc liền cúi chào nở nụ cười, cô cũng mỉm cười đáp:
- Buổi sáng tốt lành..và Giáng Sinh vui vẻ.
- Vâng tiểu thư cũng vậy.
Đại Ngọc đi tới mở tủ lạnh ra bên trong đầy ấp thức ăn, cô lấy chai nước suối rồi đóng lại. Uống hết nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1801924/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.