Thật ra việc Lý Khôi Vĩ đi công tác vào lúc này khiến cho thái độ hai bên trở nên yên ắng hơn một chút. Chẳng hạn như việc Lý Khôi Vĩ đem người trông chừng Đại Ngọc 24/24 giờ, cô cũng biết Nhất Sơn là do anh ta nhét tới nhưng cô vẫn không có ý kiến gì, thái độ nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Lại nói, ba bữa ăn trong ngày đều có đầu bếp tới tận nơi nấu, dọn dẹp có người hầu lẫn quản gia mỗi ngày đến chà lau khiến sàn nhà cũng trở nên bóng loáng soi gương được. Rất nhiều thứ Lý Khôi Vĩ đã sắp xếp trước khi anh đi, mọi thứ đều chỉnh chu khiến cô ngạc nhiên không ít. Tựa như anh biết trước ở bên Đức xảy ra vấn đề nên đã sai người chuẩn bị mọi thứ vậy.
Đại Ngọc biết lần này không phải lỗi của anh nên cơn giận cũng nhanh chóng nuốt trôi. Có điều thái độ của cô vẫn bình thản, tựa như khi Lý Khôi Vĩ gọi tới:
- Đã ăn cơm chưa? - Anh hỏi
- Vừa xong - Cô đáp
- Có hợp khẩu vị không?
- Ừ.
- Đợi một lát nữa rồi hẵng uống thuốc, nhớ lấy thuốc bôi lên vết thương đừng có lười.
- Đã biết.
- Đừng làm việc nhiều, ngồi suốt ngày trước máy tính không tốt.
- Ừ.
- Không có lời gì muốn nói với anh sao?
- Cúp máy đây.
Vốn dĩ Đại Ngọc muốn nói những lời quan tâm, dặn dò sức khoẻ với Lý Khôi Vĩ nhưng mỗi khi muốn thốt ra thì lại nghẹn nơi cuống họng. Cô cảm giác được giữa cô và anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1801920/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.